THƯ TÂM TÌNH CỦA HUỲNH TẤN MẪM GỞI CÁC BẠN THANH NIÊN – SINH VIÊN –
HỌC SINH
Sài
Gòn, ngày 4 tháng 7 năm 2014
Cùng các bạn Thanh niên-Sinh viên-Học sinh thân mến,
Tôi
là Huỳnh Tấn Mẫm, không mang một danh phận nào trong guồng máy công quyền hay
một địa vị xã hội, tôi chỉ là một thanh niên – nếu các bạn cho tội dùng từ này
– một thanh niên nhiều tuổi, và hơn thế, là một công dân có ý thức trách nhiệm
về tình hình đất nước hiện nay. Tôi tiếc là không còn nhiều thời gian và sinh
lực như các bạn, để có thể cống hiến một cách xứng đáng và trọn vẹn cho một vận
hội mới đang đến với dân tộc.
Như các bạn đã biết, sự kiện giàn khoan Hải Dương Thạch Du 981 của Trung Quốc
hiện diện hai tháng nay ở vùng lãnh hải Việt Nam, không phải là sự kiện lớn đơn
thuần, mà nó biểu hiện một tiến trình vô cùng hệ trọng đối với sinh mệnh của Tổ
Quốc chúng ta, nó là màn mở đầu công khai cuộc xâm lược của Trung Quốc vào lãnh
thổ, lãnh hải nước ta trong kế hoạch có quy mô thôn tính cả Biển Đông, từng
bước khống chế toàn vùng Đông Nam Á, để thực hiện mộng siêu cường bá chủ không
giấu diếm của mình. Nó còn bộc lộ cho toàn dân ta biết mối quan hệ mờ ám được
che giấu lâu nay dưới các từ ngữ và khẩu hiệu đẹp đẽ của Đảng Cộng sản Trung
Quốc đối với Việt Nam
ta.
Nhưng đồng thời cũng cần hiểu rằng đây là vận hội mới cho dân tộc, vì nó mang ý
nghĩa thức tỉnh toàn diện của một giai đoạn lịch sử, bởi toàn bộ sự thật đã
được phơi bày.
Việt Nam là một nước nhỏ về quy mô dân số và diện tích so với họ, lại chậm phát
triển về kinh tế, khoa học kỹ thuật, về công nghệ thông tin, công nghệ quân sự…
lại đúng vào lúc xã hội đang suy yếu, kinh tế bên bờ vực thẳm, tầng lớp lãnh
đạo thì suy thoái tư tưởng- đạo đức – lối sống, tham lam, nhũng nhiễu đầy khắp.
Thử hỏi trong tình thế đó làm sao có thể đối địch trước một tham vọng vĩ cuồng
như thế của đối phương?
Câu hỏi ấy đang xoáy vào lòng mỗi người dân nước ta, và chúng ta thật sự day
dứt về câu trả lời.
Dù chúng ta yêu hòa bình bao nhiêu, chân thành mong muốn hữu nghị bao nhiêu,
tất cả cũng bằng thừa, nếu không nói là tự huyễn hoặc lấy mình, trước tham vọng
của chủ nghĩa Đại Hán phương Bắc.
Bành trướng Bắc Kinh đang tiến công chúng ta ở thế áp đảo về bạo lực, thế
thượng phong về kinh tế, đánh phủ đầu ta về ngoại giao tuyên truyền. Quan chức
cao cấp của Trung Quốc – Dương Khiết Trì – đến nước ta, đưa ra một thông điệp
với tư cách cao ngạo của một nước lớn, thể hiện mối quan hệ bất bình đẳng không
phải đột nhiên mới có: yêu cầu ta chấm dứt cái gọi là “quấy nhiễu” chúng ở giàn
khoan HY981, đe dọa nếu ta kiện chúng ra tòa án quốc tế, ta sẽ nhận lấy “hậu
quả” khôn lường. Nếu ta “ngoan cố” không hàng phục, chúng sẽ phong tỏa kinh tế,
phong tỏa bờ Biển Đông, và mọi tai họa khác sẽ xảy đến. Chúng ngăn cản ta không
được mở rộng liên minh quân sự với Mỹ và các nước khác, bởi làm như thế chúng
quy là ta mang tội “khiêu khích” chúng.
Các bạn thử nghĩ xem. Họ bao vây và khống chế ta, nhưng không cho ta la lên để
nhờ người can thiệp, không cho ai giúp sức, vâng, trói lại và đánh, buộc ta
phải tự nguyện đầu hàng!
Qua cách nói và hành động của họ, cơ hồ như ta đã là quốc gia phụ thuộc không
có bao nhiêu chủ quyền?
Các quốc gia có chủ quyền, có quan hệ bình đẳng, bất kể là nước lớn hay nhỏ,
chưa từng nói năng như thế. Hồ đồ, trịch thượng phải bắt nguồn từ một thực tế.
Song, yếu kém, nhu nhược vốn cũng không phải không có nguyên nhân. Có khi là sự
tương thích bắt nguồn từ những sự kiện chưa bộc lộ từ phía nhà cầm quyền nước
ta chăng? Dù sao cũng đã có một câu phương ngôn đáng nhớ: “Nếu ta đứng lên, là
ta ngang hàng, nếu ta quỳ xuống, thì ngang rốn đối phương”.
Các bạn thân mến,
Đó là kết quả của một thực tế yếu kém, hay từ một tinh thần bạc nhược, hay cả
hai? Sự than trách hay nguyền rủa đối phương lúc này quả là một sự xa xỉ.
Làm công dân của một nước, làm sao ta không thấy đau lòng khi đất nước bị xâm
lăng? Làm sao ta không thấy nhục khi bị kẻ khác lăng nhục vào dân tộc mình?
Trên những con đường mà các bạn đi làm hay đi học hằng ngày, trong công viên mà
các bạn dạo chơi, trong sách sử mà các bạn đã đọc, luôn phảng phất bóng dáng
của tiền nhân, mang tên những vị anh hùng, trong lịch sử hàng nghìn năm trải
qua từng thế hệ, đã chống trả lại bọn xâm lược phương Bắc oanh liệt ra sao, và
không hề khiếp sợ. Tiền nhân đã để lại cho chúng ta một giang sơn vẻ vang. Đến
lượt chúng ta, chúng ta không thể thoái thác, và không hề thoái thác bởi bất cứ
lý do gì, để hết lòng bảo vệ giang sơn ấy.
Nhưng lời tâm tình của tôi là vô nghĩa, nếu tôi không nói với các bạn rằng, sức
mạnh có ưu thế nhất đang lớn lên từ trong tim và trong trí tuệ của các bạn, là
niềm hy vọng của dân tộc – những thế hệ Thanh niên-Sinh viên-Học sinh hôm nay.
Các bạn đang đứng ở đầu thề kỷ 21 của một nhân loại đang toàn cầu hóa, mà tri
thức thì trở nên vô biên giới và không ai có thể che giấu hay độc quyền được.
Một cuộc chiến đấu để bảo vệ Tổ Quốc bằng mọi biện pháp và thông minh mà các
bạn sẵn sàng dấn thân, và một xã hội mà các bạn cần xây dựng, có tương lai như
thế nào, là hai vấn đề quyện vào nhau mà có lẽ các bạn đang suy nghĩ?
Để có một đất nước độc lập tự do, trước hết mỗi chúng ta cần có một trí tuệ độc
lập tự do, không để bị nhuộm đen, nhuộm đỏ, hay bất cứ màu nào khác; nó phải là
lòng yêu nước nồng nàn, trong sáng, yêu hòa bình độc lập và dân chủ bằng một
nhận thức kịp thời đại. Một cuộc chiến đấu chỉ bằng niềm tin và sinh mạng dù
rất cao cả, nhưng nó sẽ đem lại một kết quả ra sao?
Một xã hội các bạn mong muốn, chưa biết là thế nào, nhưng ít nhất, và chắc chắn
nó không thể là một xã hội như các bạn đang nhìn thấy, nó đầy dẫy những bất
công, trên một tầng nền của hẹp hòi và thiển cận, nó không bao giờ là bền vững!
Tôi không muốn nói một câu như sáo ngữ: tương lai đang nằm trong tay thanh
niên, với nghĩa nó là màu hồng. Không, có thể nó không đến các bạn với màu
hồng, nò tùy thuộc vào ý thức của các bạn. Đó là cái nhìn thẳng vào thực tế với
đôi mắt biết đúng sai và nói được tiếng nói của trái tim mình. Một cuộc chiến
đấu sẽ rất mạnh mẽ khi nó có đầy đủ chân lý.
Điều tôi muốn nói cùng các bạn, chúng ta phải cương quyết làm người công dân tự
do, dù xã hội chưa có luật pháp thừa nhận tự do đúng nghĩa. Chúng ta cương
quyết làm con người có quyền con người, dù quyền con người chưa được thừa nhận
đầy đủ. Chúng ta có quyền và có nghĩa vụ – quyền sống tự do và nghĩa vụ bảo vệ
độc lập, toàn vẹn lãnh thổ. Tôi trộm nghĩ, tự do trong bối cảnh Việt Nam
hôm nay quan trọng hơn vì nó chứa cả sự độc lập. Tôi muốn nói đến một thể chế
dân chủ, một xã hội dân sự, nó sẽ không bị đem ra mua bán hay đổi chác bất ngờ
bởi một đất nước, nếu nằm gọn trong tay của một nhóm người độc quyền.
Chúng ta tin tưởng sẽ giữ được độc lập tự do, sẽ bảo vệ được giang sơn vì chúng
ta có hai điều quan trọng:
- Một, chúng ta có chính nghĩa, lẽ phải ở về phía chúng ta. Thế giới bây giờ là
sự liên kết rộng lớn và có sức mạnh vô tận, vấn đề là ta có làm cho sức mạnh ấy
hội tụ lại được hay không? Chúng ta có làm rõ chính nghĩa để xứng đáng được
nhận sự ủng hộ đó hay không? Chế độ phát xít của Bắc Kinh hiện nay với chủ
trương bạo lực và bành trướng đang tự đào mồ cho mình, và nhân loại sẽ chôn
chúng. Tôi tin chắc chắn điều đó sẽ xảy ra như lịch sử nhân loại đã cho thấy.
- Hai, chúng ta biết sửa mình. Một quốc gia hùng mạnh là vì có phương hướng đúng,
một quốc gia yếu kém là vì có phương hướng sai. Đó là một thể chế chính trị
tiến bộ hay lạc hậu, có tạo được sức mạnh đoàn kết của toàn dân hay không mà
Việt Nam
ta phải cấp bách xem xét để sửa đổi. Sự sửa đổi đó phải đến từ sức mạnh đoàn
kết của nhân dân, kể cả những lực lượng, những con người từ trong bộ máy nhà
nước, và đồng bào ở nước ngoài.
Tôi tự hỏi, có lẽ cũng giống như các bạn, vì chúng ta không muốn hy sinh xương
máu khi chưa cần thiết, và nếu chúng ta là chính nghĩa, tại sao chúng ta không
dám kiện để đưa họ ra tòa án quốc tế? Thế giới ngày nay không còn ở thời kỳ
hồng hoang, nhân loại không phải là bầy thú trong rừng để con lớn dễ dàng giày
xéo con bé, hay chính chúng ta mang mặc cảm tự ti, tội lỗi và hẹp hòi mà không
dám nhìn nhận và tiếp nhận sức mạnh đang rộng mở của thời đại? Làm sao chúng ta
có thể tin là an toàn và có giá trị khi tự thu mình, núp vào hang ổ “hữu nghị”
giả dối dưới nách của kẻ xâm lược?
Thưa các bạn,
Bao giờ, hay ngay bây giờ chúng ta có thể cất lên tiếng nói thống nhất, mạnh mẽ
đối với những người đang mang trọng trách dẫn dắt dân tộc?
Hiện nay, tôi không tán thành nhiều điều, trong đó có hai điều căn bản và cấp
bách mà Chính phủ của Đảng Cộng sản Việt Nam đang thực hiện:
1- Đặt Hiến pháp cũng như luật pháp của một Quốc gia dưới cương lĩnh và các chỉ
thị của Đảng Cộng sản. Thay vì ngược lại, Đảng Cộng sản phải đặt mình dưới Hiến
pháp và luật pháp nhà nước, với chức năng là thi hành chứ không phải chỉ đạo.
Từ sự trái ngược đó, với quyền hành độc đoán trong tay, Đảng đã tự tha hóa và
suy thoái (như đã tự thừa nhận), đưa đến một Chính phủ thiếu trách nhiệm và
không hiệu quả, làm cho xã hội rệu rã, không phát triển và mất dần sức sống,
người dân trở nên lơ láo, mất phương hướng và tích lũy nỗi bất bình. Tình trạng
này là điều kiện phù hợp ý muốn của kẻ xâm lược.
2- Đường lối đối ngoại hiện nay, là thuộc về Đảng Cộng sản, cụ thể là Bộ Chính
trị, chứ không phải do một Chính phủ của nhân dân, vì thế đã không giữ được tư
thế chính danh của một Quốc gia, đặc biệt trong quan hệ với Trung Quốc. Các từ
ngữ: hữu nghị, bạn, môi răng, đồng chí, anh em, 16 chữ vàng (*), 4 tốt…đã xóa
tan tư cách và khoảng cách phải có của một quốc gia với một quốc gia. Mối quan
hệ mang tính chất tình cảm quá đà và độc hại đó đã tràn ngập trong tư tưởng
giới lãnh đạo, quan chức, các đoàn thể, kể cả Đoàn Thanh niên Cộng sản mới lớn
sau chiến tranh, thể hiện lời nói, phong cách trong các văn kiện cũng như trong
cách hành xử, chứng tỏ một tinh thần dựa dẫm, bấu víu, lệ thuộc, thiếu tự tin
của tâm lý nhược tiểu chưa trưởng thành về mặt quốc gia, làm mất quốc thể, của
giới lãnh đạo hiện nay. Lẽ ra, mối quan hệ không chính danh đó phải được chấm
dứt, khi chiến tranh chấm dứt và đất nước thống nhất. “Ân đền oán trả” gì khi
còn nằm trong rừng sâu suối lạnh, thì cũng phải minh bạch trong chính sách
ngoại giao, không “giáo dục” toàn dân theo cách “xóa tan biên cương” mập mờ như
thế được! Vì thế, làm sao trách thái độ kẻ cả của Dương Khiết Trì khi bảo Việt
Nam “quấy rối” chúng ở giàn khoan, hay kêu gọi Việt Nam “ đứa con đi hoang hãy
sớm quay đầu về”, hoặc bí thư Quảng Đông gởi “danh mục công việc phải làm” cho
Bộ Ngoại giao ta?
Tôi sống ở miền Nam, và biết
người dân miền Nam
đều nhận thấy cực kỳ phẫn nộ về cách ngoại giao xa lạ như trên.
Thưa các bạn,
Văn hóa ngoại giao cũng là biểu hiện chiều sâu của thực thể. Lẽ nào tôi dám nói
ép, nói oan cho các lãnh đạo Việt Nam chăng, khi cho rằng mối quan hệ được biểu
hiện như thế là xuất phát từ hành vi và tư duy lệ thuộc do quán tính, hoặc do
“tận đáy lòng”?
Tôi không tán thành về mối quan hệ bất bình đẳng, được gọi là “hữu nghị” giữa
Việt Nam và Trung Quốc lâu nay, mà ông Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam đang
cố gắng níu kéo một cách vô vọng trong cô đơn và sợ hãi, có tác dụng cuốn cả
đất nước rơi vào quỹ đạo của bành trướng Bắc Kinh. Tôi cho rằng Trung Quốc là
không đáng sợ, một nước rộng về đất, đông về dân, mạnh về bạo lực, chứ không hề
là một nước lớn với ý nghĩa là có sức mạnh văn hóa, văn minh và đáng nể trọng.
Không tự cúi người xuống để phong Trung Quốc là đại ca vô địch. Cũng không thể
có ý nghĩ đến việc có thể hay không thể “rinh” đất nước chạy đi nơi khác với
lời than thở vô nghĩa: “Có ai chọn được láng giềng đâu!”. Thật ra đó là ý của
một tướng Tàu đã nói ở Hà Nội các đây hai năm, nhằm đe nẹt Việt Nam đã lỡ nằm
cạnh Trung Quốc, không thể “chọn” thân phận khác được đâu, lẽ ra không nên lặp
lại theo cách áo não như thế. Thủ tướng Nhật, chưa từng than van chuyện phải bê
mấy hòn đảo của mình đi đâu. Nữ Tổng thống Hàn Quốc cũng không có một lời nào
tương tự!
Tôi chân thành bày tỏ, chia sẻ cùng các bạn về niềm tự tin và tự hào của dân
tộc, trước vó ngựa của quân Nguyên-Mông xưa, nay là trước sự hung hăng của quân
Tập, với tinh thần là nhân dân phải biết làm chủ vận mệnh của mình, thông qua
một thể chế dân chủ bởi một Hiến pháp đứng đắn, và quan hệ bình đẳng không lệ
thuộc Bắc Kinh. Đó là khẳng định căn bản và lâu dài, dù cho nay mai giàn khoan
có thể rút đi, hay thay một chiếc khác. Mối quan hệ giữa “hai” dân tộc – theo
nghĩa dân sự – xưa nay chưa từng có vấn đề, ngoại trừ bọn cầm quyền hung hăng
mỗi lúc. Nhắc lại điều này với dân chúng cũng lại là một xa xỉ nữa.
Hai điều nêu trên, không phải là vô cùng hệ trọng của hiện tình đất nước đáng
trăn trở hay sao?
Chúng ta không để sự thờ ơ của hôm nay là nỗi hối tiếc của ngày mai. Chúng ta
không muốn một đồng bào nào của mình phải tự thiêu như người Tây Tạng, không
muốn những nhóm thanh niên ta đến lúc phải vung dao liều chết vào bọn Hán tộc ở
các bến tàu như ở Tân Cương. Và chúng ta cũng cần tinh tường cảnh giác về những
kẻ diễn hài nội địa.
Một phương châm chân chính đã từng vang lên trong lòng dân tộc: “Chúng ta yêu
hòa bình nhưng sẵn sàng chiến tranh” để bảo vệ Tổ quốc.
Mong rằng tôi có nhiều cơ may được gặp các bạn, góp phần nhỏ bé của mình cùng
các bạn bước tới, cùng cả đất nước đứng hẳn lên đấu tranh, giữ vững độc lập
trước sự khống chế và xâm lược của Bắc Kinh, xây dựng một xã hội dân sự vững
chắc, công bằng và dân chủ.
Ao ước thay!
Trân trọng kính chào.
Huỳnh Tấn Mẫm – một thanh niên nhiều tuổi.
——————————————————–
(*) “Sơn thủy tương liên, lý tưởng tương thông, văn hóa tương đồng, vận mệnh
tương quan” (!) – thập lục tự phương châm – do Trung Quốc đưa ra, dịch thành
phương châm hành động: Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài,
hướng tới tương lai”.
Trên FB tôi thấy đại đa số thường chọn hình mình hoặc hình con mình để làm avatar, ít hơn một chút thì lấy hình của người yêu, vợ hoặc chồng, hoặc một hình gì đó mà mình yêu thích.
Bác sĩ Nguyễn Vũ Thanh Sơn, chạy vội lên cầu thang, nhảy từng ba bậc một để lên lầu 4. Không dùng thang máy vì phải đợi quá lâu, bác sĩ Sơn vừa chạy vừa nói vào điện thoại cầm tay, ra lệnh cho y tá chích thuốc giải cơn động kinh ngay cho người bệnh nhân nằm trong phòng 412.
Ở Nam Cali tôi được gặp mấy nhóm thân hữu, toàn những người có tấm lòng son sắt với quê hương và dân tộc. Tôi còn nhớ một chị thổ lộ rằng nghe Trung Cộng kéo giàn khoan vào Biển Đông mà lòng đau quặn, có đi chơi cũng không thấy vui, có đi ăn cũng chẳng thấy ngon.
* Vừa qua có ý kiến so sánh sự phát triển của ta với Hàn Quốc. Cụ thể là “cách đây bốn, năm mươi năm, Việt Nam và Hàn Quốc có trình độ phát triển tương đương. Sau mấy mươi năm, rà lại tư liệu thấy Hàn Quốc hiện có khoảng 90.000 người sống tại Việt Nam và Việt Nam cũng có 90.000 người sống ở Hàn Quốc. Chỉ khác nhau ở chỗ hầu hết người Hàn Quốc tại Việt Nam làm ông chủ, làm quản lý, còn người Việt Nam ở Hàn Quốc chủ yếu làm thuê”. Ông nghĩ sao về sự so sánh này?
Văn Hóa Magazine Online nhận được E-mail từ bạn đọc và từ Viet Art Center vietartcenter@aol.com, một thư ngỏ của Ô. Phan Kỳ Nhơn, Chủ tịch Liên Ủy Ban Chống CS & Tay Sai, một của Đức Cha Dominic Mai Thanh Lương, Giám mục Phụ tá Giáo phận Orange và một của Giáo sư John Tsuchida. Để rộng đường dư luận, tòa soạn Văn Hóa đăng nguyên văn ba Thư ngỏ dưới đây:
“It’s so sad, it’s so sad”(Thật là buồn, thật là buồn), tôi nghe thấy Pat lẩm bẩm nói bâng quơ... Không ai nói năng gì nữa. Cũng chẳng còn hạt nước mắt nào để mà khóc. Tôi ngả đầu vào lưng ghế và nhắm mắt lại,” Tổng thống (TT) Richard Nixon viết để kết thúc cuốn Hồi Ký đài 1,120 trang.
VnExpress hỏi: Để phát triển hợp tác Việt Nam và Mỹ, theo Ngài Đại sứ hai nước cần đạt được những đồng thuận và nhượng bộ gì để giải quyết một số vấn đề hạn chế còn tồn tại giữa hai quốc gia? Trân trọng cảm ơn Ngài Đại sứ và Quý báo! (Nguyen Truong An, 37 tuổi, Dai Ang, Thanh Tri, Ha Noi)
Thân phụ là Nguyễn Phước Ưng Quả, hiệu Vân Hán (1905-1951), cháu nội Tuy Lý Vương Miên Trinh - tự Khôn Chương, hiệu Tĩnh Phố, người con thứ 11 của vua Minh Mạng và em vua Thiệu Trị. Nhà giáo Ưng Quả là học giả uyên bác được giới khảo cứu Việt học của Pháp kính trọng và là bậc thầy của một thế hệ giáo sư, sau này có nhiều khoa trưởng của các Đại học thời độc lập.
Ông Phạm Quang Vinh là nhà ngoại giao chuyên nghiệp với thâm niên hoạt động trên 30 năm Chủ tịch nước Trương Tấn Sang vừa bổ nhiệm ông Phạm Quang Vinh làm đại sứ Việt Nam tại Hoa Kỳ, thay ông Nguyễn Quốc Cường sắp hết nhiệm kỳ.
Lần đầu tiên trong lịch sử 236 năm của hải quân Hoa Kỳ, một phụ nữ được đề cử vào vị trí cao thứ 2 trong lực lượng này. Thông tín viên VOA Zlatica Hoke tường thuật rằng bà Michelle Howard được thăng chức hôm thứ ba lên làm đô đốc 4-sao và nhận trọng trách mới là phó trưởng lực lượng hải quân. Bà Howard đã làm nên lịch sử qua sự nghiệp quân đội của mình.
Phụ trang kinh tế của nhật báo Le Monde hôm nay có bài viết mang tựa đề « Chúc Hoàng, nhà triệu phú của tháp Eiffel » với giòng giới thiệu : « Ở tuổi 70, người kỹ sư Pháp gốc Việt kín tiếng ra khỏi bóng tối khi đưa ra đề nghị OPA đầu tiên » : Ông muốn mua lại cổ phiếu của Công ty quản lý tháp Eiffel.
Thủ hiến tiểu bang Nam Úc, ông Jay Weatherill, loan báo bổ nhiệm ông Lê Văn Hiếu (trái) làm toàn quyền tiểu bang. Một chính khách gốc Việt từng là dân tỵ nạn sẽ trở thành toàn quyền kế tiếp của bang Nam Úc của nước Úc.
Nói chung, sau khi chúng ta đánh bại Mỹ, không đế quốc nào dám đánh chúng ta nữa. Chỉ có những người nghĩ rằng họ vẫn có thể đánh chúng ta và dám đánh chúng ta chính là những kẻ phản động Trung Quốc.
Ông Vũ Ánh gắn bó cả đời với báo chí, khi còn ở trong nước lẫn khi ra hải ngoại. Một cây đại thụ đáng kính của ngành báo chí, phát thanh Việt Nam từ trong nước ra đến hải ngoại, nhà báo Vũ Ánh (1941-2014), qua đời đột ngột tại Quận Cam ngày 14/3.
Cháu gái của tù nhân lương tâm Nguyễn Hữu Cầu vừa gửi đơn tới chủ tịch nước CSVN xin đi tù thay cho ông nội hiện bị tù đã 39 năm với nhiều thứ bệnh nghiêm trọng. Ông Nguyễn Hữu Cầu, tù nhân lương tâm bị kết tù chung thân từ năm 1982 chỉ vì tố cáo quan chức Kiên Giang làm bậy.
Ông Trương Duy Nhất từng được Ban Tuyên giáo tuyên dương Tòa án Nhân dân TP Đà Nẵng vừa tuyên án nhà báo Trương Duy Nhất 2 năm tù giam trong phiên xử ngắn ngủi vào sáng thứ Ba ngày 4/3.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.