Tôi vừa về lại Virginia sau chuyến đi 3 ngày ở Nam Cali, 3 ngày ở Malaysia và
10 ngày ở Thái Lan. Một chuyến đi tương đối dài nhưng thật nhiều phấn khởi.
Ở Nam Cali tôi được gặp mấy nhóm thân hữu, toàn những người có tấm lòng son sắt
với quê hương và dân tộc. Tôi còn nhớ một chị thổ lộ rằng nghe Trung Cộng kéo
giàn khoan vào Biển Đông mà lòng đau quặn, có đi chơi cũng không thấy vui, có
đi ăn cũng chẳng thấy ngon.
Tôi lại gặp bà quả phụ của một cố trung tướng, người miền Nam nhân hậu,
mà tôi cảm thấy thân quen ngay nên gọi bằng "Cô". Nghe Cô kể về tấm
gương tuẫn tiết của một vị thiếu tướng gửi thư lạy mẹ về tội bất hiếu, không
gìn giữ được giang sơn, rồi tự sát. Trong thư là 120 nghìn đồng tiền lương
tháng chót. Nước mắt tôi chảy ròng.
Đó là những tấm gương sáng ngời trong dân tộc và cộng đồng chúng ta để trân
quý, để hãnh diện, để noi theo.
Đến Malaysia,
tôi gặp những bạn bè cũ và mới. Họ là người Malaysia
gốc Tầu, gốc Mã, gốc Ấn Độ đều cùng một lòng vì vấn đề nhân quyền, dân chủ
không riêng cho Malaysia
mà cho toàn vùng. Liên Minh CAMSA mà BPSOS đồng sáng lập năm 2008 đã hoạt động
lâu năm ở xứ sở này, và đã giải cứu trên 3 nghìn đồng bào bị buôn bán sang đây.
Ít ai biết rằng ở Malaysia
cũng có người Việt tị nạn, ít thôi nhưng có. Hồi tháng 5 vừa rồi, khi đến Ottawa điều trần, tôi có dịp
gặp lại anh Bs. Trần Bùi Đình Lộc và cậu con trai cùng cô con gái. Ngày xưa gặp
ở Mã Lai thì hai cháu còn bé, bây giờ đã cao vóng. Ở Việt Nam đang làm
bác sĩ, anh Lộc vào đạo Mormon rồi in thánh kinh chưa kịp phát thì bị truy bức
bởi công an. Cả nhà bỏ hết gia sản để chạy thoát thân. Hai vợ chồng dắt hai con
nhỏ lênh đênh tị nạn từ Singapore
sang Malaysia.
Tôi gặp họ ở Malaysia, vận
động với Hoa Kỳ định cư tị nạn không xong bèn quay qua nhờ Liên Hội Người Việt Canada bảo lãnh
theo diện tư nhân. Gia đình anh Lộc vừa được định cư ở Canada cách đây mấy tháng ở Ottawa,
nghe tôi đến Quốc Hội Canada
điều trần, ba bố con lặn lội xe buýt đến thăm. Cô vợ thì không đi được vì mới
có việc làm.
Khi đang ở Malaysia tôi được báo cho biết là một gia đình Cồn Dầu lánh nạn ở
đây cũng vừa được vào phỏng vấn định cư, sẽ đi Hoa Kỳ. Gia đình này gian truân
lắm. Chồng thì đi tù vì chống lại chính sách xoá trắng Xứ Đạo Cồn Dầu của Thành
Phố Đà Nẵng. Vợ bị truy nã và phải thoát thân qua con đường đi lao động sang Malaysia. Dè đâu
vừa đến nơi thì bị đưa ngay vào ổ mãi dâm, may mà CAMSA cứu kịp. Hôm ấy tôi
tình cờ đang có mặt ở Kuala Lumpur,
thủ đô, chuẩn bị ra phi trường. Được người quen của cô ta báo động, tôi cùng
với luật sư của CAMSA đến giải cứu chớp nhoáng. Rồi tôi một mạch ra phi trường
về lại Hoa Kỳ. Hơn năm sau người chồng ra tù, tìm đường dẫn hai con nhỏ đi tìm
vợ và cả nhà đoàn tụ ở Malaysia.
Họ được xét là tị nạn đã lâu nhưng vì không có người thông dịch cho phái đoàn
phỏng vấn định cư nên cứ nằm mọp ở Malaysia mấy năm liền, mãi cho đến
nay.
Ở Malaysia
được 3 hôm tôi lại lên đường đi Thái Lan. Tôi đến đây để họp là chính. Đây là
buổi họp 3 ngày của Liên Minh Bảo Vệ Tị Nạn Á Châu và Thái Bình Dương. Trên
trăm người tham gia đến từ khắp nơi, không chỉ trong vùng Đông Nam Á mà còn cả
ở Nhật, Đại Hàn, Úc, Tân Tây Lan, Canada, Thuỵ Sĩ, Pháp, Hoa Kỳ... Trong đó có
cả giới chức LHQ và sứ quán của một số quốc gia. Tất cả cùng một mục đích là
tranh đấu bảo vệ cho người tị nạn.
Ngoài các buổi họp, tôi đi gặp các đồng bào tị nạn người Việt. Có đến cả nghìn
đồng bào đang tị nạn ở Thái Lan. Cách đây một tháng đã có thêm trên 50 người
vừa dắt díu nhau đến Thái Lan lánh nạn sau cả tháng vượt đường rừng.
Thật vui khi tôi gặp lại cô con gái của một cựu thiếu sinh quân. Cô mới được xét
là tị nạn cách đây chục hôm, sau 8 năm rong ruổi từ Cambodia sang Thái Lan. Nhóm của họ
ẩn náu ở Chiang Mai cho đến khi bị cảnh sát Thái bắt và đưa về nhà giam ở Bangkok. Tôi còn nhớ lần
đầu gặp cô và 4 người trong nhóm là ở nhà giam Immigration Detention Center
(IDC) ở Bangkok.
Thế rồi BPSOS đã phối hợp với một tổ chức người Thái để lãnh được cả 5 người
thoát khỏi IDC, và tất cả đều đã được xét quy chế tị nạn. Gặp lại tôi, cô mừng
lắm, khoe mình được quy chế tị nạn. Bây giờ, ngày ngày cô đi giúp những người
tị nạn khác đang bị nhốt tại IDC.
Vui mừng hơn nữa khi tôi gặp các đồng bào Khmer Krom và được biết là gần chục
hồ sơ vừa được mở lại và nhiều hồ sơ được công nhận là tị nạn. Mở lại vì trước
đây họ đã bị khước từ quy chế tị nạn, và hồ sơ đã bị đóng. Một gia đình vừa mới
lên đường đến Hoa Kỳ định cư. Những hồ sơ của đồng bào Khmer Krom chúng tôi ôm
ấp, đeo đuổi từ 6, 7 năm nay. Có đến trên 30 hồ sơ, cả trăm con người, tưởng
chừng vô vọng, nay lại loé lên ánh sáng.
Chuyến đi lần này tôi không có dịp đi vào IDC để thăm đồng bào đang bị giam
trong đó. Người tị nạn, dù được LHQ công nhận, vẫn bị chính quyền Thái xem là
bất hợp pháp, bắt giam và có thể trục xuất. Trong số đó có blogger Đặng Chí
Hùng, tên cúng cơm là Phạm Mạnh Hùng, mà nhiều người ở hải ngoại quan tâm đến.
Mỗi thứ Hai toán BPSOS thường trực ở Bangkok
đều vào thăm đồng bào ở IDC. Tôi rời Bangkok
hôm Chủ Nhật, nên không cùng vào thăm được, mà chỉ nhắn họ gửi lời thăm người
bạn trẻ Phạm Mạnh Hùng.
Về đến Virginia
sáng sớm Thứ Hai, tôi lại nhận được tin mừng. Một đồng bào dân tộc thiểu số Tây
Nguyên nhắn qua Skype cho biết là vừa được Cao Uỷ Tị Nạn LHQ công nhận quy chế
tị nạn. Cậu này trước đây đã bị từ chối quyền tị nạn và được bảo là về nước
không sao đâu. Vừa đặt chân đến lãnh thổ Việt Nam cậu ta lập tức bị bắt, rồi bị
giam và tra tấn trong 6 tháng. Khi được trao về cho địa phương, cậu tìm đường
chạy thoát sang lại Thái Lan. Những câu chuyện như vậy không phải hiếm.
Nếu người bạn trẻ Phạm Mạnh Hùng mà bị chính phủ Thái trục xuất về nước thì
chắc chắn sẽ nát thân. Nhưng chuyện đó sẽ không xẩy ra bởi vì -- và đây là điều
phấn khởi nữa -- cậu ta đang trên đường bay đến Toronto, Canada.
Tối hôm qua Hùng đã ra khỏi IDC và được đưa đến thẳng phi trường. Sáng hôm nay,
giờ Thái Lan, Hùng đã lên máy bay, bay đến vùng đất tự do, sau 9 tháng ròng ở
trong nhà giam lúc nào cũng thấp thỏm sẽ bị đưa về Việt Nam.
Tất cả những điều phấn khởi này có được là do đóng góp của nhiều người lắm, từ
những luật sư trẻ đã lên đường phụng sự đồng bào đến những thiện nguyện viên
thuộc mọi tuổi tác đã tham gia toán công tác của BPSOS ở Thái Lan, Malaysia
và cả Đài Loan. Và biết bao nhiêu vị hảo tâm đã đóng góp tài chánh để tài trợ
cho các hoạt động bảo vệ đồng bào lánh nạn cộng sản và giải cứu đồng bào bị
buôn làm nô lệ. Có người hiểu lầm rằng BPSOS nhận được tài trợ của chính phủ
Hoa Kỳ để làm các công tác này. Không đâu, tất cả đều do chính đồng hương ký
cóp đóng góp, người ba chục, nguời một trăm. Tất cả cùng một tấm lòng với đồng
bào. Mỗi người góp một bàn tay cho đất nước và dân tộc.
Note:
Posted on Wednesday, September 10 @ 09:39:58 EDT by ngochuynh
Anh từng ghé lại Câu Lạc Bộ, anh nói chuyện cùng anh em với tất cả hào khí của người lính. Anh khẳng định: Sống là chiến đấu, là chấp nhận thử thách. Đôi khi đời không yêu ta, ta cũng phải há mồm cắn vào nó, ghì chặc nó, như xích của tank cạp lấy mặt đường, bùn lầy, đá núi tiến về phía trước, tiến về mục tiêu qui định.
Viết về Cố Hải-Quân Trung Tá Hồ Quang Minh, tôi xin được viết về một HỒ QUANG Minh với những nét hào hùng, đức tính gan dạ, cũng như lòng thương Lính của một sĩ quan chỉ huy.
BÀI VIẾT CỦA NGUYỄN BẢO TUẤN CON ÚT CỐ ĐẠI TÁ NGUYỄN ĐÌNH BẢO Trên FB tôi thấy đại đa số thường chọn hình mình hoặc hình con mình để làm avatar, ít hơn một chút thì lấy hình của người yêu, vợ hoặc chồng, hoặc một hình gì đó mà mình yêu thích. Riêng tôi thì tôi lại chọn một đối tượng khác mà hình như tôi thấy chưa một ai chọn giống như tôi: một người mà đã không giữ lời hứa với mẹ tôi.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.