Nguyễn Ngọc Bích: "Hình như là Hòa Bình cách đây 42 năm"

26 Tháng Giêng 201512:00 SA(Xem: 16881)

 

image004

image005 

"Hình như là Hòa Bình cách đây 42 năm"

Nguyễn Ngọc Bích

 Ngày này, 27/1, cách đây 42 năm, Ngoại-trưởng William P. Rogers của Mỹ và ông Nguyễn Duy Trinh, Bộ-trưởng Ngoại-giao Hà-nội, đặt bút xuống ký “Hiệp định về chấm dứt chiến tranh, lập lại hòa bình ở Việt Nam.” Bên cạnh chữ ký của ông Rogers là chữ ký của Tổng-trưởng Ngoại-giao VNCH Trần Văn Lắm và bên cạnh chữ ký của Nguyễn Duy Trinh là chữ ký của bà Nguyễn Thị Bình, Bộ-trưởng Ngoại-giao của cái gọi là “Chính phủ cách mạng lâm thời miền Nam Việt Nam.”

 Điều lạ là hai người chính thương-thuyết để có được Hiệp-định “Hòa bình” này là Cố-vấn An-ninh Quốc-gia của Mỹ, Ông Henry Kissinger, và Cố-vấn Lê Đức Thọ của Hà-nội thì lại không hiện-diện trong văn-bản của toàn-bộ Hiệp-định. Mặc dầu vậy, hai ông Kissinger và Lê Đức Thọ sau đó vẫn được lãnh Giải Nobel Hòa-bình năm ấy (1973), dù như ông Thọ đã từ chối không nhận.

 Giờ đây, nhìn lại, ai cũng phải công-nhận toàn-bộ tiến-trình hòa-đàm, kéo dài gần 5 năm (từ tháng 5/1968 đến tháng 3/1973), và kết-quả, Hiệp-định “Hòa bình” Paris, đều là những cú lừa ngoạn mục được dựng lên để che mắt thế-gian, không trừ ông Tổng-thư-ký Liên-hiệp-quốc (lúc bấy giờ là ông Kurt Waldheim) và Ủy-ban chọn Giải Nobel Hòa-bình của Thụy-điển, trừ phi là họ biết nhưng dụng-ý nhắm mắt làm ngơ—nghĩa là họ đã là một lũ “khuyển-nho” với dã-tâm góp phần đánh lừa cả thế-giới.

 Trong nghĩa đó thì ta có quyền nguyền rủa hết cả những thế-lực lớn trên thế-giới vào lúc bấy giờ và ta có thể nói, thế-lực càng lớn thì trách-nhiệm của họ càng to. Cứ riêng nước Mỹ, chẳng hạn, khi họ quyết-định trừ khử ông Diệm là chiến-tranh ở VN đã trở thành trách-nhiệm chính của họ. Đến khi họ ồ ạt đưa quân vào VN (tháng 3/1965), họ không hỏi ý-kiến của chính-quyền miền Nam (thời Thủ-tướng Phan Huy Quát) nhưng khi họ bỏ miền Nam thì họ lại bẻ chân, bẻ tay ông Thiệu để buộc cột miền Nam vào một hiệp-định hoàn-toàn bất lợi cho ta (bằng cách để cho quân-đội miền Bắc được ở lại dưới vĩ-tuyến 17).

 Cũng phải nói là ông Thiệu không mù quáng nhắm mắt ký. Trước khi cực chẳng đã ông cũng đã tìm đủ mọi cách bảo đảm phần nào việc Mỹ phải long trọng hứa “một đổi một” (nếu như quân-cụ của ta hay đạn dược bị tiêu hao) hay lấy những cam-kết mật của ông Nixon là sẽ phản-ứng mạnh nếu như Bắc-Việt vi-phạm hiệp-định. Nhưng rồi cả Mỹ lẫn ông Nixon đều không giữ được lời hứa và phần cam-kết của mình—cho nên một nhạc-sĩ nổi tiếng thời bấy giờ (người nghệ-sĩ thường nhạy cảm hơn người thường) đã phải viết là mới chỉ “hình như là hòa-bình” mà thôi! Quả như rằng!

Tuy-nhiên

Tuy-nhiên, nói về những thiệt thòi về phía người Việt (nặng nhất là về phía người Việt miền Nam nhưng có lẽ ta cũng không nên trừ ra những đau đớn thiệt thòi của người Việt miền Bắc, bao năm trông chờ một sự giải-phóng đích-thực xuất phát từ miền Nam, nói như Nguyễn Chí Thiện: “Miền Nam ơi, từ buổi tiêu tan / Ta sống trọn vạn ngàn cơn thác loạn”) song ta cũng không nên quên là ngay một cường-quốc lớn như nước Mỹ cũng không khỏi có những ràng buộc, hệ-lụy của họ. Như yếu-tố Do-thái đã đóng một vai trò như thế nào trong việc Mỹ để mất miền Nam? Như ta thử đặt ta vào chỗ của người Mỹ khi phải lưỡng đầu thọ địch, đứng trước hai cường-quốc CS—Liên-Xô và Trung-Cộng—mà chân thì lại đang mắc vào “vũng lầy Việt-nam”?

Phải có cái tầm nhìn rộng như thế thì ta mới hiểu được tại sao ông Nixon đã chọn con đường ông đã đi. Giữa hai đối-thủ đáng nể, ông đã chọn đi với Bắc-kinh để kình chống Liên-Xô -không khác gì chọn lựa của Winston Churchill (Thủ-tướng Anh) và F.D. Roosevelt (Tổng-thống Mỹ) trong Thế-chiến II đi với Stalin (CS) để đánh Hitler (Phát-xít và lãnh-tụ của nhóm Trục Đức-Ý-Nhật) mặc dù trước đó Stalin đã đi đêm với Hitler qua Mật-ước Molotov-Ribbentrop (tháng 8/1939).

Nhưng để đi với Trung-Cộng thì Mỹ phải nhả ra cái gì. Và đó là điều mà Kissinger đã dặm với Châu Ân-lai khi vào đầu năm 1972, ông tuyên-bố là Mỹ có thể sống được với một miền Nam không nhất thiết là thân thiện với Mỹ, ngụ ý là nếu như chính-quyền đó có thiên tả hay thân Cộng thì Mỹ cũng chấp nhận được. Điều này hiển-nhiên đã được Châu Ân-lai ngay sau đó sang Hà-nội báo lại cho Đảng CSVN biết. Đó là thông tin Hà-nội cần để quyết-định tung gần hết quân chủ-lực của họ vào trận Mùa Hè Đỏ Lửa (đúng vào ngày Phục-sinh năm 1972) với ý-định giành một chiến-thắng vang dội tương-tự như ở Điện-biên-phủ để quyết-định chiến-trường và tranh thủ được một nền hòa-bình có lợi cho phía họ. 

Song Hà-nội đâu ngờ là với bộ-binh Mỹ đã rút gần hết khỏi Việt-nam, Quân-lực VNCH vẫn đủ sức để đánh bật Quân-đội Nhân-dân và bộ-đội Việt-Cộng phụ trợ của nó ở miền Nam ra khỏi Kontum và nhất là An-lộc để rồi đến tháng 9 năm đó, chiếm lại được Cổ-thành Quảng-trị (mỗi đêm nướng trọn một đại-đội của quân Bắc-Việt trong gần 2 tháng trời). Những chiến-thắng vang dội đó của Quân-lực VNCH, cộng thêm việc Mỹ thả mìn trên các sông ngòi miền Bắc và trận dội bom kinh-hoàng vào mùa Giáng-sinh 1972 đã buộc Lê Đức Thọ phải trở lại bàn hội-nghị.

Nhưng thay vì khai thác những thắng-lợi của phe đồng-minh thì Mỹ lại giữ lời hứa với Bắc-kinh để tập trung vào đánh gục Liên-Xô, một mục-tiêu mà họ đã đạt được khi Đông-Âu CS sụp đổ vào cuối năm 1989, đem theo sự sụp đổ hoàn-toàn của cái nôi Mác-Lê hai năm sau.

Những chiến-thắng của VNCH vào năm 1972, với biết bao hy-sinh và vinh-quang là thế, cũng chỉ mua được cho miền Nam có 3 năm nữa. Rồi miền Nam cũng rơi vào tay CS vào mùa Xuân 1975 khi cả Liên-Xô và Trung-Cộng đã dồn hết sức lực viện-trợ cho Hà-nội để đánh bại Quân-lực VNCH, lúc này đã bị Mỹ (nhất là Quốc-hội Mỹ) cắt bỏ gần hết súng ống khí-giới và nhất quyết bỏ rơi.

Kết-luận

  Vậy bài học của Hiệp-định “Hòa-bình” Paris 1973 là cái gì?

 Không ít người trong chúng ta đổ hết tội cho Mỹ. Điều này không công bằng bởi muốn nói gì thì nói, nước Mỹ cũng đã đem máu xương của 58 nghìn con em họ đổ xuống trên mảnh đất thân yêu của chúng ta (chưa kể cả hàng trăm nghìn người bị thương-tích và khoảng 4,5 triệu người đã phục-vụ trong chiến-tranh Việt-nam). Thử hỏi, đã có nước nào hy-sinh tới mức đó cho một nước khác chưa?

 Một trong những bài học lớn nhất của sự thất bại của Mỹ ở VN có lẽ là: người Mỹ (cũng như nước Mỹ) là một dân-tộc trẻ và thực-dụng nên họ không có nhiều kiên nhẫn. Khi họ đến ta thì họ hăng say, ồ ạt nhưng chỉ cần một thời-gian không lâu, nếu họ thấy không có kết-quả thì họ dễ nản và muốn đi quay sang một hướng khác. Chưa kể cũng còn có những ưu-tiên khác mà lúc đầu khi họ vào VN, họ không tiên-liệu được (tỷ-dụ như cuộc khủng-hoảng dầu hỏa do OPEC gây ra vào năm 1973, buộc dân Mỹ mà phải nối đuôi dài dài để lấy xăng thì họ chịu sao thấu).

 Cũng có người cho rằng mấy ai học được chữ ngờ, như vụ Watergate buộc ông Nixon từ chức vào năm 1974. Hiển-nhiên là sau đó, chính-sách của ông, dù có nghĩa-lý đi chăng nữa thì cũng bị người sau (như Tổng-thống Ford) hay nhất là kẻ thù của ông (ở trong Quốc-hội, chẳng hạn) ruồng bỏ. Ông Kissinger, để chạy tội, cho đây là lý-do chính tại sao chính-sách Mỹ đã thất bại ở Việt-nam.

 Cuối cùng, tuy Quân-lực VNCH đã can trường, thậm chí cả anh-dũng, trong chiến-bại (chữ của Đề-đốc Hồ Văn Kỳ Thoại nói về trận hải-chiến Hoàng-sa), như cuốn Tháng Tư Đen của George J. Veith đã chứng-minh khi viết ra cách đây một năm, bài học cũng vẫn là những nhà lãnh-đạo chính-trị của VNCH phải học để nhập tâm: vận mệnh của đất nước, dù như ở trong một thế-giới tương-lập, vẫn không thể hoàn-toàn đặt vào trong tay của người nước ngoài—dù như là đồng-minh thân cận nhất. Quốc gia hưng vong, thất-phu còn hữu trách thì nói chi đến những người lãnh-đạo tối-cao trong một quốc-gia dân-tộc!/

15 Tháng Ba 2015(Xem: 16158)
Để đánh dấu 20 năm bình thường hóa quan hệ ngoại giao Việt-Mỹ, đại sứ Mỹ tại Hà Nội, Ted Osius, tổ chức buổi nói chuyện trực tiếp với toàn thể giảng viên và sinh viên thuộc viện Đại Học Quốc Gia Hà Nội hôm 6 tháng 3-2015. Trong dịp này, đại sứ Ted Osius nêu ra 3 chủ điểm của cột mốc lịch sử -20 năm bình thường hóa quan hệ ngoại giao Việt-Mỹ, gồm có:
10 Tháng Ba 2015(Xem: 18643)
Phát biểu quan trọng của Đại sứ Mỹ Ted Osious tại Đại học Quốc gia Hà Nội "Điều đó cho thấy rằng có vẻ như là ông Ted Osius không chỉ nắm được lịch trình của đoàn Việt Nam, sắp tới ông Tổng Bí thư Đảng Nguyễn Phú Trọng, ông Quang và có thể cả những chính sách nữa đi Mỹ, mà còn có thể dự đoán được kết quả của chuyến đi đó thành công như thế nào và thành công ở mức độ nào".
05 Tháng Ba 2015(Xem: 17730)
Rà soát lại hồ sơ cá nhân của ông Kim cho thấy rằng năm 2010 ông Kim đã có một lần tấn công Đại sư Nhật tại Seoul cũng vì chung một chủ đề Thống Nhất Triều Tiên. Ông Kim Young Man, ngưòi phát ngôn của Hội Đồng Hòa Giải và Hợp Tác Thống Nhất Triều Tiên, cũng là đơn vị đã tổ chức mời ông Đại sứ Lippert đến thuyết trình, cũng đã lên tiếng xin lỗi về tình trạng mất an ninh tại sự kiện này.
03 Tháng Ba 2015(Xem: 24172)
Ngày 28/10 năm 2014, trong chuyến công du Ấn Độ, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã viếng thăm Bồ Đề Đạo Tràng. Hình ảnh người đứng đầu Chính phủ ngồi xếp bằng, tay đeo tràng hạt, cung kính chắp tay lạy Phật như một Phật tử thuần thành xuất hiện khắp trên các tờ báo lớn của Việt Nam. Tuy nhiên, chưa thấy ai đặt vấn đề liệu hành vi trên của ông có mâu thuẫn với việc ông phủ nhận có theo bất kỳ tôn giáo nào trong các bản khai lý lịch của mình.
01 Tháng Ba 2015(Xem: 21368)
Mở đầu bài viết “Tản Mạn Chuyện Đổi Mới Sáng Tạo” đăng tải trên báo Tia Sáng hôm 10-2-15, GS Hoàng Tụy viết: “Khi mô tả sự phát triển kém cỏi của đất nước, chúng ta hay dùng từ lạc hậu hay tụt hậu, nhưng tôi để phản ảnh đúng hơn thực chất phải nói ta đang trì trệ trong tụt hậu.
24 Tháng Hai 2015(Xem: 40334)
CDQL có thể là thuộc phe nhóm của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, vì nó rất có lợi cho ông. Đây là nhận định của rất nhiều người. CDQL phục vụ khá rõ cho ý đồ và tham vọng của ông Dũng nhằm chức Tổng Bí thư, thậm chí kiêm nhiệm thêm chức Chủ tịch nước (như tại Trung Quốc) tại Đại Hội XII tới.
17 Tháng Hai 2015(Xem: 17680)
Với vô vàn cố gắng của hơn 3 năm 6 tháng, trang mạng CDQL hôm 25-1-15 qua bài viết ”MŨI THUYỀN XẺ SÓNG–MŨI CÀ MAU”, đã tung ra trận đánh lớn chống lại Đảng Cộng Sản ViệtNam-ĐCSVN- một cách khốc liệt không khoan nhượng với ý chí loại trừ tận gốc rễ ảnh hưởng của ĐCS trong xã hội Việt Nam.
11 Tháng Hai 2015(Xem: 17190)
Sau khi Nhật đảo chánh Pháp, ngày 11-3-1945 Vua Bảo Đại đã Tuyên Bố Độc Lập cho Việt Nam, bãi bỏ mọi hiệp ước đã ký với Pháp:“Chiếu tình hình thế giới nói chung, và tình hình Á châu nói riêng, chính phủ Việt Nam long trọng công khai tuyên bố, kể từ ngày hôm nay, hiệp ước bảo hộ ký với nước Pháp được bãi bỏ, và đất nước thu hồi chủ quyền độc lập quốc gia…” Đến ngày 17-4-1945, Thủ Tướng Trần Trọng Kim trình danh sách Nội các lên vua Bảo Đại phê chuẩn và Nội các Trần Trọng Kim ra mắt Quốc dân vào 2 ngày sau đó.
01 Tháng Hai 2015(Xem: 16352)
Điếu Cày: Kể từ khi chiến tranh Việt Nam kết thúc, cùng với thời gian, cả Washington lẫn Hà Nội đều theo đuổi một quan hệ gần gũi nhau hơn trên nhiều phương diện, và dần dần đã chuyển dịch từ thế đối địch sang đối tác.
22 Tháng Giêng 2015(Xem: 17704)
TT Obama: Qua sự cố 9/11, nước Mỹ bị cuốn hút trong hai cuộc chiến Iraq, Afghanistan lôi theo những năm khủng hoảng suy trầm kinh tế và tư tưởng. Hôm nay bóng đen suy trầm và khủng hoảng ấy không còn nữa. Đêm nay lịch sử Mỹ đã sang trang
15 Tháng Giêng 2015(Xem: 19922)
TBT Nguyễn Phú Trọng:“Đổi mới chính trị không phải là làm thay đổi chế độ chính trị, thay đổi bản chất của Đảng ta, Nhà Nước ta…” TT Nguyễn Tấn ũng: hiện nay hơn 30 triệu người Việt đang sử dụng các mạng xã hội, đó là nhu cầu thiết yếu không thể ngăn cấm…Các đồng chí ngồi đây đều tham gia mạng xã hội, có điện thoại để lên facebook xem thông tin…Chúng ta không ngăn, không cấm được đâu các đồng chí…”
11 Tháng Giêng 2015(Xem: 19212)
"Phần lớn những người dân Đà Nẵng tôi biết là người nghèo, ... họ thương, cám ơn Bá Thanh lắm.". "Cán bộ nể trọng ông Thanh là người quyết đoán, nhưng những người không thích thì nói Bá Thanh bao sân."
08 Tháng Giêng 2015(Xem: 19080)
Tại sao người Việt Nam chúng ta lại chống? Lý do chính là vì không người Việt nào tin Cộng Sản Trung Quốc. Chính tuần báo Anh quốc The Economist cũng nhận xét rằng Viện Khổng Tử là một “cơ quan nhà nước” cho nên nó sẽ đóng vai thi hành các chủ trương của Cộng Sản Trung Quốc.
04 Tháng Giêng 2015(Xem: 18538)
Một trong những tạp chí hàng đầu ở Hoa Kỳ là tuần báo TIME có truyền thống phát hành một ấn bản đặc biệt vào cuối năm với hình bìa và cũng là chủ đề cho số này, nhấn mạnh đến một nhân vật đặc biệt nhất trong năm: Person Of The Year.
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 21314)
Năm 1989, trước tình trạng Khối cộng sản Đông Âu và Liên Xô khủng hỏang tòan diện, đảng Cộng sản giao nhiệm vụ tìm hiểu về “Chủ nghĩa xã hội thật sự là gì?” cho Ủy viên Bộ Chính trị Trần Xuân Bách. Qua nghiên cứu thực tế ông Bách đã kết luận Việt Nam cần phải tìm một hướng đi riêng và cần nhịp nhàng đổi mới cả kinh tế lẫn chính trị: “Hai lãnh vực này phải nhịp nhàng, không chân trước chân sau, không tấp tểnh đi một chân.”
28 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 20003)
Điều này chỉ cho thấy rằng: Phục hưng con đường tơ lụa có nghĩa là các nhà lãnh đạo kinh tế Bắc Kinh đang triển khai một phương án mới trong chính sách tiếp cận thị trường từ Á sang Âu và Phi, đẩy lùi hoặc tước đoạt ảnh hưởng cố cựu của các quốc gia tư bản cũ như Pháp, Anh, Bỉ, Ý, Nhật và Mỹ…
25 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 19645)
Tại Little Havana ở Florida, nơi tập trung đông cư dân gốc Cuba kiên trì chống chế độ của Fidel Castro từ nửa thế kỉ qua, nhiều người lớn tuổi cho rằng Tổng thống Obama phản bội họ và bày tỏ sự bực tức cao độ. Còn người trẻ cho rằng đã đến lúc cần có quan hệ hai nước. Nhớ lại thời điểm tháng 7-1995, khi Hoa Kỳ quyết định nối lại bang giao với Việt Nam, Little Saigon ở California cũng ồn ào chống đối như thế.
23 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 20633)
Báo Anh tuần qua viết về Cuba và ba nhân vật liên quan đến dòng Tên (Jesuits). Ông Fidel Castro và người bạn lớn của Cuba, nhà văn Colombia Gabriel Garcia Marquez đều từng học trong trường do các giáo sỹ Jesuits dạy...Thậm chí, không phải tình cờ mà cả hai ông Barack Obama và Raul Castro đều chọn ngày sinh nhật 78 của Giáo hoàng đầu tiên người Nam Mỹ để công bố tin thay đổi ngoại giao.
22 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 18902)
Tổng thống Obama nói: “Sau hơn 50 năm chính sách cô lập đã chứng tỏ rằng không có hiệu quả, đã đến lúc bây giờ chúng ta phải thay đổi đường lối bang giao mới ”. Cùng lúc ấy, Chủ tịch Raul Castro cho dân chúng Cuba hay: “Dù còn khác biệt trên nhiều quan điểm giữa Hoa Kỳ và Cuba, bây giờ chúng ta cần phải theo đường lối mới tiến bộ hơn”.
14 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 20849)
Nếu Ngài TT Jimmy Carter có đủ can can đảm vì danh dự của nước Mỹ mà phơi bày chuyện ấy ra cộng đống quốc tế, trước lương tri của mọi tầng lớp người Mỹ thì sẽ không phải chỉ hai dân tộc Việt và Mỹ mà cả thế giới tri ân Ngài. Ngài sẽ là nhân vật lịch sử không những của riêng Việt Nam và Hoa Kỳ mà của cả nhân loại.