Nhà văn Thanh Thương Hoàng và sách “The Refugee General”

14 Tháng Mười 20248:02 SA(Xem: 390)

VĂN HÓA ONLINE - VĂN HÓA - THỨ HAI 14 OCT 2024


Nhà văn Thanh Thương Hoàng và sách “The Refugee General”

image049image051

Nhà văn Thanh Thương Hoàng, cựu Chủ tịch Hội Ký giả VN-Sàigon trước 1975.


*


Sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng tôi quyết định dịch và xuất bản 14 truyện ngắn của mình, được chọn lọc từ gần 100 truyện mà tôi đã viết trong 50 năm qua.


Những truyện này đã được in trong tuyển tập “Tuyển Truyện Thanh Thượng Hoàng” bằng tiếng Việt, do Amazon xuất bản năm 2017 và được xếp vào danh sách những cuốn sách bán chạy nhất.


Chiến tranh Việt Nam đã lùi vào lịch sử, những vết thương chiến tranh đã dần được che phủ và che khuất theo thời gian, khiến con người gần như quên lãng (hoặc cố tình quên lãng).


Khi dịch và xuất bản tuyển tập truyện này, tôi chỉ muốn gợi lại nỗi đau của một dân tộc nhỏ bé trước những tham vọng điên rồ và tàn khốc của những kẻ vô tâm đã và đang hủy hoại xã hội và nhân loại. Có lẽ tiếng than khóc của một nhà văn nhỏ bé đến từ một dân tộc nhỏ bé sẽ chỉ là tiếng than khóc tuyệt vọng giữa sa mạc. Nhưng tôi tin rằng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn sẽ làm điều đó mãi mãi. Thanh Thương Hoàng.


Tòa soạn Văn Hóa Online trích một truyện trong 14 truyện trong tuyển tập “The Refugee General”)


**


The Cycle of Life And Death


Thanh Thuong Hoang


There were five of them: two gravediggers, Phuong’s mother, Phuong’s younger sister - Khanh, and Thanh. At down they arrived at the grave which was situated in a flooded rice field, surrounded by a vast expanse of land. The grass on the grave blended with the green of the rice.


Immediately after the ceremony, the two gravediggers began digging the grave. 


Though three years had passed since Phuong’s departure, Thanh’s love for her remained undiminished. Phuong always lived on in his heart.


When Phuong’s mother visited Thanh and said, “Last night, I dreamed of Phuong. She said she was cold and wet. I’m going to pick a good day to move Phuong’s grave to a drier spot. If you have time...” Thanh eagerly agreed.


As Thanh watched the gravediggers’ hoes strike the earth, a peculiar feeling ran through him. Memories surged, overwhelming him. Their rendezvous, their adventures, their lovemaking... They were just a year away from Thanh’s graduation and their wedding when a serious illness tragically claimed Phuong’s life.


The round, red sun, like a balloon, had just risen in the East when the sharp strokes of a hoe echoed against wooden planks. Phuong’s mother lit incense sticks and placed them around the grave. Khanh, with wide, curious black eyes, watched, anticipating what would happen. Still only fourteen, she was too young to comprehend the profound tragedy of life and death.


The coffin creaked open, and dizziness washed over Thanh. Inside, submerged in water, Phuong’s body, clothes, and face appeared exactly as they had been in life. Thanh rubbed his eyes, disbelieving. It was the same... He yearned to jump in and hold Phuong. 


The gravedigger poured the rice wine onto the ground. The water in the coffin rippled. Phuong’s image shimmered and then faded. A foul, pungent odor rose. The gravedigger plunged his arm into the murky water, groping around. First, he pulled out dirty, curved ribs, handing them to his companion who would wash and clean them before placing them in a ceramic urn. Then came the thin leg and arm bones, and the vertebrae. Watching the gravediggers did so, Thanh’s mind conjured images of Phuong’s vibrant beauty: her ample bosom, graceful legs, and the soft, tapered elegance of her fingers.


Could these fragmented bones have once been Phuong’s frame? Did she live and walk with these bones? Her skin, once warm and fragrant, now reeked of decay.  But the vision of her beauty persisted.


The gravedigger lifted out a long, wet clump of hair, its once pure blackness faded. Thanh took it gently, stroking it as tenderly as before, though the hair was now coarse and devoid of its former softness and shine.


Then Phuong’s skull, mottled black and white, was unearthed. Its mouth hung open, revealing the chin bone, and the two deep, inky black eye sockets looked creepy. Thanh shuddered. There was nothing left of Phuong in this skull. Suddenly, Thanh looked at Phuong’s mother, who was tenderly stroking the skull. Her face was gaunt, her dark skin stretched taut over bone. Her cheeks were hollow, her cheekbones prominent, and her eye... Oh God, her eyes were as deep and dark as Phuong’s skull. Death had etched its mark upon her face. Thanh shivered. Phuong’s eyes had been famously beautiful when she was alive, and her teeth were even and white. Thank had jokingly called her teeth “diamonds caught by heaven”. He had passionately kissed her soft pink lips hundreds, thousands of times. Now, that beautiful mouth was a hideous, rough “cave”. Where had those pink lips and heavenly diamonds vanished? Thanh felt a creepy sensation on his lips. He looked at Khanh. Her eyes were dark and bright, her lips soft as a rose. Why did Khanh look so much like Phuong! There was no sign of death on her face. Only vibrant life radiated from her. Thanh kept looking at Phuong’s mother, Khanh, and the two gravediggers. Soon, they would all become lifeless, stinking piles of bones. He felt a chill run down his spine. Something inside him broke. His face turned pale and he suddenly ran away as if fleeing. He waded through the flooded rice paddies, the water nearly up to his knees.


Phương’s mother, Khanh, and the two gravediggers stared in surprise.


“Where are you going, Thanh?” Phuong’s mother asked.


“What are you looking for, Thanh? Come back!” Khanh cried out.


Thanh heard everything but did not answer. Where was I going, what was I looking for? I was looking for myself! I was running away from myself!


At that moment, the sun blazed down on the verdant rice fields, their heads heavy with grain, a vibrant source of life. A gentle breeze rustled through the air. Thanh saw his upside-down image reflected on the blue sky with white clouds floating lazily beneath the clear water of the rice paddy. Each step Thanh took made the water move, creating round waves. These waves connected to each other... spreading out and disappearing into the distance. Thanh’s image, the blue sky, and the white clouds also swayed and blurred indistinctly following the waves of water.


Thanh continued to trudge forward, his head bowed, each step heavy in the mud and impeded by the rice plants that seemed to cling to his legs. Vaguely, he heard a voice, like Phuong’s, calling, “Thanh, come back to us!” He could almost feel footsteps splashing through the water behind him.


 (Quoted from the collection of stories “The Refugee General”)

23 Tháng Hai 2014(Xem: 10863)
Dưới đây là bài nói chuyện có ghi âm của Ls Lâm Lễ Trinh trong buổi giới thiệu sách “Tuyết Xưa, Viết về Văn học” của Gs Trần Ngọc Ninh ngày 29.9.2002 tại Viện Việt Học, Intitute of Vietnamese Studies, ở số 15355 Đại lộ Brookhurst, Westminster, Californie
06 Tháng Hai 2014(Xem: 15927)
Vào những ngày đầu xuân, Người Việt có thú vui là đi xem quẻ đầu năm, xem gia đạo có được yên lành ấm no trong năm mới hay không? Cũng vì thế, mời quý thính giả cùng đến với Hòa Ái và chiêm tinh gia Phước Lộc để nghe chia sẻ về quẻ “kỳ môn độn giác” của năm Giáp Ngọ.
11 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 14980)
Đờn ca tài tử Nam Bộ của Việt Nam vừa được Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa Liên Hiệp Quốc (UNESCO) chính thức công nhận là di sản văn hóa phi vật thể của nhân loại. Quyết định trên được đưa ra tại phiên họp ngày 5/12 của Ủy ban Liên chính phủ về bảo vệ di sản văn hóa phi vật thể lần thứ 8 của UNESCO diễn ra ở Baku, Azerbaijan, từ ngày 2/12-7/12, Thông tấn xã Việt Nam đưa tin.
25 Tháng Mười Một 2013(Xem: 12955)
Theo ông, Tổng thống Eisenhower (Jan1953-Jan 1961) cho rằng nếu Đông dương mất về tay CS sẽ là mối đe dọa Mỹ nhưng người Mỹ không muốn đưa quân vào (1). Năm 1954 Eisenhower nói nếu Đông Dương mất, Đông Nam Á sẽ mất theo y như ván cờ Domino, Mỹ đã thỏa thuận với khối SEATO (2) để bảo vệ Đông Dương và đã bơm 7 tỷ viện trợ quân sự kinh tế cho Việt Nam Cộng Hòa từ 1955-1961.
21 Tháng Mười Một 2013(Xem: 13658)
Ngày 19 tháng 11 năm 1863, Abraham Lincoln, đứng trên một cánh đồng ở Pennsylvania đã đọc bài diễn văn ngắn trước đám đông mà có lẽ chính những người có mặt cũng khó có thể nghe được từng lời ông nói.
17 Tháng Mười Một 2013(Xem: 12600)
Theo các nhà ngữ học thì tiếng Mỹ là thứ tiếng nói vay mượn rất nhiều từ ngữ của các tiếng khác trên khắp thế giới, vì vậy mà nó rất dồi dào và sống động, nó là tiếng nói số một của loài người hiện nay Theo tôi thì tiếng Việt cũng không thua kém chi. Nó đang đứng thứ 12 về số đông người nói [83 triệu] và đang lan ra khắp thế giới tự do từ cái biến cố 1975.
05 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11568)
Trong lịch sử phong kiến Việt Nam, có rất ít phụ nữ nổi bật trên chính trường. Đấy không phải là bởi vì phụ nữ nước ta không có tài làm chính trị, mà bởi vì ngày xưa phụ nữ luôn bị kềm kẹp trong cái câu “tam tòng tứ đức”, luôn sống trong cái cảnh “khuê môn bất xuất”. Chính vì thế, nhân vật nữ nào được nổi bật thì ất phải là kiệt xuất lắm. Và cách đây hơn 800 năm, lịch sử Đại Việt đã biết đến một phụ nữ kiệt xuất có tài kinh bang tế thế: Thái Hậu Ỷ Lan.
24 Tháng Mười 2013(Xem: 14424)
Từ sự kiện: “Thỏa thuận về việc thành lập Viện Khổng Tử tại Trường Đại học Quốc gia Hà Nội” được đề cập đến trong tuyên bố chung ngày 15/10/2013 sau chuyến thăm Việt Nam của Thủ tướng Trung Quốc Lý Khắc Cường, nhiều nhân sỹ trí thức trong nước đã lên tiếng lo ngại về mục đích thật sự của nó.
21 Tháng Mười 2013(Xem: 11481)
Trong những thập niên gần đây, nhân chủng học là ngành khoa học thực hiện được nhiều tiến bộ vượt bực trong công trình nghiên cứu để tìm đáp số cho các vấn đề liên hệ đến đời sống con người . Văn hóa là khái niệm chủ yếu cùa nhân chủng học.Tuy nhiên đến nay , các học giả vẫn chưa hoàn toàn đồng ý với nhau về định nghĩa chung của văn hóa .
01 Tháng Mười 2013(Xem: 12987)
Hai năm trước, khi đến thăm Bảo tàng Quốc gia Malaysia ở Kualar Lumpur, tôi đã thấy nhà rông, cồng chiêng và cột nhà mồ như ở Tây Nguyên, Việt Nam và hiểu rằng văn minh Đông Nam Á cổ đã trải rộng thế nào ở châu Á lục địa.
04 Tháng Bảy 2013(Xem: 11769)
Hoa Kỳ lập quốc 1776 có 4 triệu dân, ngày nay 2013 có 314 triệu. Qua hai trăm ba mươi năm gia tăng 310 triệu.-- Năm 1976 người Việt tại Mỹ có 170 ngàn, ngày nay có 1 triệu 700 ngàn.
24 Tháng Sáu 2013(Xem: 14780)
Non nước hữu tình với cảnh ngư dân và bầy trâu, bãi biển thơ mộng với làn nước trong xanh như ngọc đổ ra biển Đông đã tạo cho phố cổ Hội An một nét đẹp yên bình quyến rũ du khách.
16 Tháng Năm 2013(Xem: 16183)
Ngay từ đầu, khi đặt vấn đề xây dựng nhà Quốc Hội, tôi đã có ý kiến đề nghị với đồng chí Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và đồng chí Chủ tịch Quốc Hội Nguyễn Phú Trọng là cần bảo tồn toàn bộ khu di tích 18 Hoàng Diệu và Hội trường Ba Đình - một di tích không thể thiếu của bề dày di tích lịch sử 1000 năm Thăng Long – Hà Nội và tôi có đề nghị hai phương án:
16 Tháng Năm 2013(Xem: 15645)
Ngày 19/04, tức ngày mùng 10 tháng 3 âm lịch, nghi thức dâng hương tưởng niệm các Vua Hùng đã diễn ra tại Khu Di tích lịch sử Đền Hùng Phú Thọ. Trước đó vào tối 13/04, tức mồng 4 tháng 3 Âm lịch, UBND tỉnh Phú Thọ đã chính thức đón Bằng công nhận "Tín ngưỡng thờ cúng Hùng Vương ở Phú Thọ" là Di sản văn hóa phi vật thể đại diện của nhân loại.
16 Tháng Năm 2013(Xem: 13549)
Đối với ai quan tâm về Việt Nam, Viện Bảo Tàng Albert Kahn vùng ngoại ô Hauts-de-Seine sát cạnh Paris là một địa chỉ không thể bỏ qua. Đây là nơi lưu trữ một bộ sưu tập hiếm hoi ảnh màu về Việt Nam chụp ngay từ đầu thế kỷ 20, thời ngành nhiếp ảnh vẫn còn sơ khai. Giá trị của bộ sưu tập này rất lớn vì nó giúp cho các thế hệ hiện nay thấy rõ được bằng hình ảnh, với màu sắc rõ ràng, một phần diện mạo của Việt Nam cách nay một thế kỷ.
16 Tháng Năm 2013(Xem: 16965)
Một triển lãm ảnh mang tên "Hanoi: Spirit of Place", với bộ ảnh do một nhà cựu ngoại giao Anh, Sir John Ramsden, chụp trong thời gian ông làm việc ở Hà Nội từ năm 1980-83 vừa được khai trương tại London nhân kỷ niệm 40 năm quan hệ ngoại giao Anh Việt.
07 Tháng Năm 2013(Xem: 13220)
LTS: Bài viết dưới đây của Luật gia Trần Thanh Hiệp được trích từ sách: “Việt Nam Trên Đường Dân Chủ Hóa” do Nhà Xuất Bản Thái Bình Dương ở Paris ấn hành. Tòa soạn VănHoáMagazineOnline.com trân trọng cám ơn tác giả.