Giàn khoan – chuyện nhỏ?
Nguồn: http://www.danchimviet.info/archives/87011/gian-khoan-chuyen-nho/2014/05
Tôi biết Nó từ dạo còn ở quân trường. Thời gian 8 tuần huấn nhục, chuyện đi phép đối với Sinh Viên Sĩ Quan chỉ có trong giấc mơ. Qua đến tuần thứ 4, lệnh trên cho biết cuối tuần sẽ tổ chức một buổi văn nghệ cho anh em thư giãn một chút, ai mời được ca sĩ từ Sài Gòn lên sẽ được đi phép hai ngày để mời. Thế là Nó đưa tay lên có em, và trong buổi văn nghệ đó nó mời được một cô ca sĩ – không phải hạng A nhưng cũng là B+ – lên giúp vui. Anh em trong trung đội xúm lại hỏi sao mày tài thế, quen lớn thế, Nó chỉ chặc lưỡi: “Chuyện nhỏ. Cô đó quen bà chị tao nên chỉ tính giá tượng trưng, dzăng nghệ. Mình chỉ cần năn nỉ ông bà cụ cho tí tiền chi cho cô ta là có hai ngày phép Sài Gòn thần tiên.” Nó còn diễn nghĩa thêm: “Nguyên tắc của tớ là vấn đề nào cũng có giải pháp, giải pháp nào của tớ cũng phải nhanh sạch gọn.”
Gặp Nó trong tù cải tạo, tôi hỏi sao mày có giải pháp nhanh sạch gọn mà vẫn chui vô đây, Nó bảo tao muốn ở lại để biết là mình có sống được với người cọng sản hay không. Mặc dù cho câu trả lời đó là ba xạo, tôi cũng phải phục Nó ở vài chuyện. Ví dụ: vào thời buổi mà người tù cải tạo thèm đường hơn là thèm sex, trại cấm mua bán với bên ngoài – mà quản giáo gọi là quan hệ linh tinh – có hôm đi lao động về Nó hiên ngang xách hai kí đường thẻ, phát cho những bạn cùng mâm mỗi người một cục. Hỏi ở đâu ra, Nó cũng bảo: “Chuyện nhỏ, khi trình diện cải tạo, tớ chỉ mang theo mấy bộ quần áo cũ, hết mốt, chuẩn bị phế thải. Hôm kia đi ra bãi, tớ để ý thấy vệ binh Chản – vâng, các vệ binh gốc quê miền Bắc thường có những cái tên rất lạ lùng các cụ ạ – vệ binh Chản nhìn cái quần tớ đang mặc một cách đắm đuối. Thế là trong lúc giải lao, tớ tiếp cận với Chản và gạ câu ấy kiếm cho tớ hai cân đường thì tớ sẽ tặng cậu ấy cái quần. Hàng trao đổi hôm nay xảy ra trong bụi tre. Tớ biết mình bị lỗ nhưng kệ bà nó, quần đó nay mai tớ cũng vứt, mai mốt nhà thăm nuôi nói mang quần cũ khác, thiếu giống gì.”
Cũng trong tù cải tạo, Nó được xem là một trong những thầy bàn chuyện thời sự trong trại. Trong vai trò này, Nó thường được khẩn khoản mời đến dự những buổi cà phê buổi tối sau khi có đợt thăm nuôi. Ngoài những lời bàn về tình hình quốc tế thu lượm từ nhiều nguồn tin khác nhau – trại bạn, bà con thăm nuôi, dân chúng địa phương, các nhà thầu thực phẩm – Nó còn phán những giải pháp một khi quân ta đại thắng lợi.
Nó bảo nếu thắng lại, nó sẽ đề nghị chính quyền mới chỉ đưa mười mấy quan ở Bộ Chính trị và mấy trăm quan thuộc Ban chấp hành Trung ương vào các trại gọi là trại phục hồi. Còn hàng triệu đảng viên khác được tha tất. Đến giờ phát thực phẩm, các trại viên sẽ nhận được sỏi. Hỏi tại sao vậy thì cứ trả lời Bác đã dạy: “Với sức người sỏi đá cũng thành cơm” thì trại phát sỏi cho các anh để nấu cơm thì quá chính xác rồi còn đòi hỏi gì nữa.
Một biện pháp khác nữa trong trại phục hồi là sau khi đã biến sỏi đá thành cơm, các trại viên được phép mang vợ vào sống chung, muốn ở bao lâu thì ở, nhưng mỗi ngày phải “đánh” một phát, không “đánh” là không đạt chỉ tiêu, sẽ bị cùm chân giam vào connex. Trong lúc quan hệ với vợ, anh nào xử lý tốt cái mồm – hai cái môi của Nó chu chu lại, lưỡi thè ra thụt vào trông rất mất vệ sinh – xử lý thật là tốt, đến cái độ đôi môi sưng phồng lên bằng đôi môi của cố Thủ tướng, thì lúc đó mới được kể là phục hồi tốt, trại sẽ cho về xum họp với gia đình.
Chẳng biết đến bao giờ Nó mới thực hiện được ý định đó nhưng trước mắt, bi giờ, vào giờ ăn sáng, Nó thường xuyên xuất hiện ở quán Coffee Factory ở Quận Cam sau khi qua Mỹ theo diện HO, lao động tay chân một thời gian, gặp tai nạn lao động – có lẽ suy tư việc nước khá nhiều nên để xảy ra – và nhận trợ cấp tàn phế dài ngày.
Và tại quán cà phê này, Nó có dịp trở lại với vai trò cũ: thầy bàn, bàn tới bàn lui và đưa ra những biện pháp giải quyết vấn đề theo nguyên tắc nhanh sạch gọn.
Về trường hợp của Biệt động quân Nguyễn Phương Hùng và Thủy quân lục chiến Nguyễn Ngọc Lập, chuyện nhỏ. Chỉ cần vài cái thư rơi gửi Lãnh sự quán ở San Francisco hoặc Đại sứ quán ở Washington, bảo rằng hai vị sĩ quan này là người của Việt Tân, đang thi hành khổ nhục kế của đảng này, là các quan của Hà Nội chạy mặt hai anh chàng này ngay. Cọng sản mà, đa nghi hơn Tào Tháo, thà bắt lầm hơn bỏ sót, nhất là bi giờ đảng ta đang có khó khăn “tạm thời”, nay mai khó khăn này sắp thành hết thuốc chữa.
Muốn cho Khánh Ly khỏi về hát ở Việt
Muốn cho Thứ trưởng Nguyễn Thanh Sơn khỏi đi Mỹ nữa cũng dễ thôi. Một chủ tịch cộng đồng người Việt ở địa phương mời ông ta đến một nhà hàng nào đó để “trao đổi, lắng nghe những tiến bộ từng bước vững chắc của đất nước sau ngày đổi mới”. Sơn ta hí hửng đến nơi, bụng mừng thầm kỳ này về sẽ có báo cáo tích cực. Hai bên nói chuyện lai rai, ông chủ tịch cố nín cười, vẻ mặt tin tưởng, thành khẩn. Đến màn trao quà lưu niệm hai bên nhăn răng bắt tay cười để chụp ảnh trước khi ra về thì bất thình lình phia sau lưng Sơn và ông Chủ tịch cộng đồng bỗng trương ra một lá cờ ba sọc to tổ chảng, camera bấm và quay lia lịa, báo chí người Việt bên này đưa tin ông thứ trưởng có buổi làm việc tích cực với người Mỹ gốc Việt. Kết quả sau cú đó cho kẹo Sơn ta cũng không dám mò sang Mỹ.
Trong bàn cà phê buổi sáng của Coffee Factory có người thắc mắc mấy cái trò này có vẻ bá đạo quá thì Nó cãi: “Các bạn không nhớ Tonton Thiệu nói nó chơi dao mình chơi súng, nó chơi súng nhỏ mình chơi súng lớn, nó gian ác thì mình phải gian ác hơn thì nó mới sợ, chứ còn cái kiều xìu xìu mãi thì chẳng đi tới đâu. Các bạn chỉ cần so sánh nó vô tư quăng cứt đái vào nhà những người bất đồng, cho người ra múa đôi trong lúc người ta biểu tình, thì những trò của mình chẳng thấm thía gì.”
Và sau cùng là vụ giàn khoan to đùng của Trung Quốc, cũng là chuyện nhỏ. Nó bảo, Hà Nội không thể sử dụng Nguyễn Thành Trung được vì ba lý do. Thứ nhất, bây giờ Trung đã no đủ, bụng phệ, mắt kèm nhèm, rất lạnh cẳng. Thứ hai, kỹ thuật thả bom của Trung quá kém, nguyên một cái dinh Độc Lập mà còn thả trật, huống hồ một giàn khoan nằm giữa biển bao la. Thứ ba, sử dụng Trung thì coi như Hà Nội trực tiếp khai chiến với Bắc Kinh, khiến Trung Quốc có đủ cớ để dạy cho Việt Nam bài học nữa.
Nói tóm lại, chỉ cần một quả napalm 500 cân Anh rớt đúng giàn khoan là cha con trên đó nhốn nháo lên ngay, mếu máo cuốn gói qua đêm ngay. Người thả bom không phải là công dân Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa, không rõ quốc tịch gì, không có địa chỉ cố định, không có nghể ngỗng cố định, đã từng thực hiện nhiều hành động táo bạo và thoát, thì Trung Quốc không có lý do gì để tấn công Việt Nam, sẽ không xảy ra chiến tranh hai nước.
Hiện giờ chỉ còn một người để làm chuyện này, làm thật
nhanh sạch gọn, nếu lãnh đạo Cọng sản Việt
Mấy bô lão trong bàn cà phê nhao nhao hỏi ai vậy ai vậy.
Rít một hơi Marlboro Light màu trắng thật sâu, Nó chậm rãi thả khói rồi thả chữ, bộ các bác quên Lý Tống rồi hả?/