Tổng thống Obama tiếp bà Aung San Syu Kyi tại Tòa Bạch Ốc hồi tháng 9 năm 2012.
VOA 30.07.2013
Chỉ 2 bức ảnh có khi nói được nhiều điều còn hơn vài trang
giấy.
Đó là 2 bức ảnh chụp cùng một nơi, Phòng Bầu dục của Tòa Bạch Ốc, nơi làm việc
của Tổng thống Hoa Kỳ.
Bức đầu chụp khi Tổng thống Barack Obama tiếp bà Aung San Syu Kyi hồi tháng 9
năm 2012, ngay sau khi bà đến thăm và được mời phát biểu tại trụ sở Quốc Hội,
tại đây bà đã được trao tặng Huy chương Vàng của Quốc Hội (Congressional Gold
Medal), vinh dự cao quý nhất của cơ quan lập pháp Hoa Kỳ dành cho một nhân vật
dân sự.
Bức thứ hai chụp khi Tổng thống Obama tiếp Chủ tịch nước Việt Nam Trương Tấn
Sang ngày 25 -7- 2013, sau khi hội đàm và ra tuyên bố chung về nâng cao quan hệ
toàn diện giữa 2 nước.
Trong bức ảnh thứ nhất, nét mặt cả chủ lẫn khách đều tươi tắn, thân thiết, tuy
là lần đầu tiên gặp nhau trong cuộc đời hoạt động của mình. Chủ và khách đều là
những người đã được trao tặng giải thưởng Nobel Hòa Bình hiếm hoi.
Tại đây Tổng thống Obama đã gắn lên ngực Bà Khách Quý tấm huân chương Tự Do.
Tiếp đó, sau khi trúng cử tổng thống Mỹ nhiệm kỳ thứ hai, ông Obama đã chọn
Miến Điện làm nơi đến công du đầu tiên và đã đến thăm bà Aung San Syu Kyi ngay
tại căn nhà nhỏ của bà bên bờ hồ ở Rangoon.
Tổng thống Obama gặp Chủ tịch nước Việt Nam Trương Tấn Sang tại phòng Bầu dục của Tòa Bạch Ốc, ngày 25/7/2013.
Trong bức ảnh thứ hai, giữa lúc ông Sang cám ơn Tổng thống
Obama đã quan tâm chăm sóc bà con người Mỹ gốc Việt (nói nhịu là «người Việt
gốc Mỹ »), những nạn nhân bi thảm do chính ách chiếm đóng tàn bạo của đảng
CS của ông gây nên, thì ông Obama đã không che dấu nổi sự sốt ruột và chán nản
của mình. Ông kéo thật cao cổ tay áo trái để lộ mặt chiếc đồng hồ lớn chĩa vào
mặt ông Sang, ngụ ý nhắc rằng: biết rồi, khổ lắm, nói dài thế, không còn thời
gian cho ông, tôi đang bận việc khác.
Ba chục nhà báo quốc tế có mặt nhìn ra cảnh này.
Nét mặt bực mình của tổng thống Hoa Kỳ hiện rõ bao nhiêu thì nét mặt ông Sang
càng hiện ra nét bẽ bàng bấy nhiêu.
Không bẽ bàng sao được khi ra sân bay đón một vị mang danh chủ tịch nước chỉ có
trơ trọi viên đại sứ Hoa Kỳ từ Hà Nội chạy về đón, một đại diện Bộ Ngoại giao
không thấy nêu tên và chức vụ, không có đội danh dự, không có trống kèn và súng
nổ chào mừng, cũng chẳng có treo cờ 2 nước tại Tòa Bạch Ốc như lẽ ra lễ tân
phải như thế.
Không bẽ bàng sao được khi mọi điều tốt đẹp vẫn còn là những thách thức ở phía
trước, chưa có điều gì chắc chắn cả. Có vào TPP (Tổ chức Đối tác Xuyên Thái
Bình Dương) hay không còn tùy ở Việt Nam có sớm thay đổi luật buôn bán
tự do, cho lao động quyền lập công đoàn tự do hay không, có điều chỉnh khái
niệm tệ hại lấy quốc doanh làm chủ đạo nền kinh tế hay không. Và mong được đón
tiếp Tổng thống Obama để thủ lợi riêng mọi mặt cho đảng CS thì…còn xơi, nếu như
vẫn giữ trong tù hàng mấy chục nhân vật yêu nước chống bành trướng, vẫn bịt mồm
làng báo, vẫn kỳ thị tôn giáo, vẫn bắt luật pháp và tòa án phải tuân theo quyết
định của đảng.
Hai bức ảnh rất nên mang về treo trong phòng Chủ tịch nước ở Ba Đình Hà Nội, để
ông Trương Tấn Sang và các quan chức tùy tùng tìm hiểu cho ra lẽ, vì sao lại có
chuyện trong Tòa Bạch Ốc nhất bên trọng, nhất bên khinh thế nhỉ!
Qua ngắm 2 bức ảnh, giới trí thức và mọi công dân yêu nước sẽ ngộ sâu thêm một
điều thiết yếu, phải thay gấp cả hệ thống chính trị từ độc quyền đảng trị sang
đa nguyên dân chủ pháp trị. Không có con đường tắt nào cả.
* Blog của Nhà báo Bùi Tín là blog cá nhân. Các
bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Đài VOA nhưng không phản ánh
quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.