Khi nước mắt cá sấu nỉ non trước tòa / Trịnh Xuân Thanh đối mặt án tử hình

25 Tháng Giêng 201810:19 CH(Xem: 12678)

VĂN HÓA ONLINE - DIỄN ĐÀN CHÍNH TRỊ  - THỨ SÁU 26 JAN  2018


Khi nước mắt cá sấu nỉ non trước tòa


Hào quang quan chức và nước mắt...trẻ con!


Xuân Dương


25/01/18


(GDVN) - Con đường đến nhà tù khiến ông Đinh La Thăng phải khóc lóc xin xỏ chính là hình phạt cho những gì mà ông gây ra trong những năm tháng trên đỉnh danh vọng.


Những năm tháng chiến tranh, thế hệ trẻ người Việt truyền nhau câu thơ của nhà thơ Nam Hà:


Đất nước của những người con gái, con trai; Đẹp như hoa hồng, cứng như sắt thép; Xa nhau không hề rơi nước mắt; Nước mắt để dành cho ngày gặp mặt...".


Thế mà hôm nay, hơn 40 năm sau ngày thống nhất, có người cùng thời “Đẹp như hoa hồng, cứng như sắt thép” bỗng sụt sùi trước tòa, bỗng muốn làm “ma tự do” chứ không phải “ma tù”.


Sao cuộc đời chính khách lại có những bể dâu như thế?


Từng ở vị trí rất cao trong chính trường và tổ chức Đảng: Ủy viên Bộ chính trị, Bí thư Thành ủy Thành phố Hồ Chí Minh, Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận tải, đại biểu Quốc hội, tưởng như ông Đinh La Thăng không có gì phải lo lắng cho sinh mạng chính trị của mình.


Thế thì vì sao ông Thăng phải ra tòa và trước tòa ông lại khóc lóc xin khoan hồng?


image025

Ông Đinh La Thăng đã bị tuyên phạt 13 năm tù giam về tội Cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng. Ảnh: TTXVN


Những giọt nước mắt của Trịnh Xuân Thanh, Đinh La Thăng có thể làm mủi lòng không ít người, có thể khơi dậy sự thương cảm của ai đó âu cũng là điều bình thường.


Thế nhưng với cương vị rất cao từng đảm nhận trong Đảng, Chính phủ mà khóc mếu như trẻ con trước tòa khiến cho người ta có cảm giác như trò đùa, như có cái gì đó “hèn hèn” không phải của người từng chỉ mặt đòi đuổi nhà thầu nước ngoài hay yêu cầu cách chức cấp dưới không hoàn thành nhiệm vụ.


Nói một cách công bằng, ông Thăng vừa có công vừa có tội, chỉ có điều công của ông không đủ chuộc lại những lỗi lầm ông gây ra cả trong lĩnh vực kinh tế lẫn niềm tin của xã hội.


Sự suy giảm niềm tin của người dân với thể chế chính trị chính là bởi có không ít những con người như Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh,…, những kẻ cơ hội chui sâu, trèo cao làm thì ít, phá thì nhiều.


Hàng trăm bài báo vinh danh ông Thăng với những “lời có cánh”, con đường thăng tiến thênh thang từ một viên chức đến chính trị gia chính là sự “trả công” cho những gì mà ông đóng góp.


Con đường đến nhà tù khiến ông phải khóc lóc xin xỏ chính là hình phạt cho những gì mà ông gây ra trong những năm tháng trên đỉnh danh vọng.


Những gì tuyên cáo trước tòa trong phiên sơ thẩm xử Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh vừa qua chưa phải là tất cả, cáo trạng với hai người này chưa cho thấy những giọt mồ hôi, nước mắt của hàng vạn công nhân, nông dân bị phung phí thế nào chỉ bởi một “quyết đoán” khi ông Thăng đứng đầu Tập đoàn Dầu khí quốc gia Việt Nam (PVN).


Việc Trịnh Xuân Thanh cho vợ con định cư ở nước ngoài chứng tỏ con người ấy đã sớm tiên liệu hậu quả việc mình làm, đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc rời bỏ quê hương cũng như một kẻ đào tẩu khác mới bị bắt là Phan Văn Anh Vũ.


Báo Thanhnien.vn [1] trong bài “PVN mất trắng cả chục ngàn tỉ đồng ở Venezuela” cho biết PVN tham gia dự án Junin 2 tại Venezuela với số vốn góp 1,825 tỉ USD.


Đây là dự án, công trình quan trọng của quốc gia thuộc diện phải trình Quốc hội thông qua chủ trương đầu tư theo Nghị quyết 66/2006/QH11.


Chưa xin ý kiến Quốc hội nhưng từ tháng 5/2009, PVN đã cho tiến hành các hoạt động phối hợp thăm dò, đàm phán và từ ngày 29/6/2010 đã ký hợp đồng với nhiều điều kiện phi lý.


Bài báo kết luận: “Chưa kể nhiều chi phí khác, ai chịu trách nhiệm về khoản thất thoát 532 triệu USD - hơn 11.000 tỉ đồng "tiền tươi thóc thật" này”?


Dùng từ “thất thoát” chỉ là cách nói văn vẻ, nói đúng bản chất đây là khoản tiền mất trắng mà những người lãnh đạo PVN ngày đó đã gây ra cho ngân sách, tức là những đồng tiền thuế mà người dân đóng góp.


Số tiền hơn 500 triệu đô la Mỹ ấy trớ trêu thay lại tương đương số tiền mà doanh nghiệp Formosa đền bù cho người dân cả bốn tỉnh miền Trung sau khi xả thải bức hại môi trường biển.


Vậy những ai phải chịu trách nhiệm?


Tiểu sử ông Đinh La Thăng đăng trên báo Infonet.vn ngày 2/12/2017 [2]cho thấy giai đoạn 2006-2010 ông Thăng chính là người đứng đầu Tập đoàn Dầu khí Quốc gia Việt Nam.


Tại kỳ họp thứ nhất, Quốc hội khóa 13 diễn ra ngày 1/8/2011, ông Thăng được Quốc hội phê chuẩn làm Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận tải.


Ngày 23/1/2018 tìm hiểu trên mạng tại một địa chỉ có tên là “Cổng Thông tin điện tử Chính phủ nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam” người ta vẫn thấy ảnh và tên ông Đinh La Thăng với chức danh Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận tải. [3]


Vậy địa chỉ nêu trên là chính thức hay mạo danh, người dân mong muốn các cơ quan chức năng cần làm rõ.


image026

Ảnh chụp màn hình ngày 23/1/2018


Cũng câu chuyện “tiền tươi thóc thật” là những đồng tiền lẻ mệnh giá 200 đồng, 500 đồng mà các lái xe cố tình thanh toán khi qua một số trạm thu phí BOT khắp cả ba miền Bắc, Trung, Nam.


Đây phải chăng cũng là một trong những “thành quả” thời ông Đinh La Thăng làm Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận tải?.


Nhân nói về BOT, xin trích nguyên văn một đoạn trong bài “Ăn chặn tiền dân!” đăng trên báo điện tử Thanhnien.vn ngày 18/8/2017:


Ông kể đã không còn hứng thú tham gia làm bất cứ dự án BOT nào nữa kể từ năm 2013, sau khi được “vỗ vai” phải nhường một dự án BOT đã hoàn thành những thủ tục cuối cùng, cho một doanh nghiệp “sắp chết”, vốn đứng tên người nhà một cựu lãnh đạo cấp cao”. [4]


Nếu thông tin mà báo Thanhnien.vn nêu lên là có cơ sở thì ông Đinh La Thăng có liên quan gì đến chuyện “vỗ vai” này?


Cùng khóc trước tòa, ngoài ông Đinh La Thăng còn Trịnh Xuân Thanh, nguyên Phó Chủ tịch tỉnh Hậu Giang, nghe nói nhân vật này còn được cơ cấu những chức vụ cao hơn nữa nếu vụ chiếc xe Lexus trị giá hơn 5 tỷ đồng gắn biển xanh không bị truyền thông phát giác.


Không khó để tìm thấy trên mạng xã hội khuôn mặt mãn nguyện của một Trịnh Xuân Thanh với “bộ cánh” lịch sự tại nơi nào đó mà người ta đoán là không phải Việt Nam.


Sự đối nghịch giữa hai hình ảnh của cùng một con người trước và trong phiên tòa cho thấy họ không có một trong những tiêu chuẩn cơ bản của người lãnh đạo là tôn trọng chính bản thân mình.


Ông Thăng biết trước bản án dành cho mình là khoảng 14-15 năm tù, Trịnh Xuân Thanh biết mức án bên tố tụng đưa ra là chung thân nên họ khóc.


Và người viết cứ băn khoăn tự hỏi, không biết khi phải nhận bản án oan nghiệt dành cho tội giết người mà họ không hề thực hiện, ông Nguyễn Thanh Chấn, ông Huỳnh Văn Nén có khóc xin tòa chiếu cố đến gia cảnh, các ông có xin tòa cho làm “ma tự do” chứ không phải “ma tù”?


Từ cổ chí kim, quan trường luôn là chốn khắc nghiệt, dấn thân vào phải là những con người có thần kinh vững, có bản lĩnh dám làm, dám chịu.


Khóc lóc nhận lỗi và xin tha thứ chỉ có thể hoặc là đứa trẻ hoặc là con tốt trên bàn cờ vua với hai màu đen trắng.


Nếu không suy nghĩ như trẻ con thì vì sao Trịnh Xuân Thanh lại xin ra nước ngoài chăm sóc vợ con, lại xin lỗi Tổng Bí thư Nguyền Phú Trọng?


Trịnh Xuân Thanh phạm lỗi gì với cá nhân Tổng Bí thư mà phải xin lỗi?


Sự ấu trĩ về mặt pháp luật khiến người ta không thể không hỏi vì sao con người ấy lại có thể làm phó Chủ tịch một tỉnh?


Và càng không thể không nêu câu hỏi những ai đã có tiếng nói quyết định trong việc đưa không ít “đứa trẻ” với bản lĩnh kém cỏi như Trịnh Xuân Thanh, Lê Phước Hoài Bảo, Vũ Quang Hải,… tới vị trí quyền lực khá cao trong bộ máy?


Gia đình Trịnh Xuân Thanh xin nộp 4 tỷ đồng khắc phục hậu quả.


Nếu đây là thu nhập cá nhân của gia đình ông Thanh (không phải thu nhập doanh nghiệp) thì mức thuế là 35%, để có thu nhập sau thuế là 4 tỷ đồng thì thu nhập trước thuế phải là hơn 6 tỷ đồng nghĩa là số thuế phải nộp là hơn 2 tỷ đồng.


Các cơ quan tố tụng cần xem xét số tiền 4 tỷ đồng ấy là “tiền sạch” hay từ những nguồn mờ ám.


Nếu chưa nộp thuế thì đây là khoản tiền trốn thuế và đương nhiên không thể dùng “tiền bẩn” để “rửa” vết bẩn trong hồ sơ đương sự.


Vụ án Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh không chỉ cho thấy những rủi ro tiềm ẩn trong việc Nhà nước quản lý doanh nghiệp mà cũng cho thấy một lượng không nhỏ cán bộ được đặt vào vị trí quyền lực không dựa vào tài và tâm mà là những “tiêu chuẩn ngầm” nào đó.


Điều đáng mừng là qua phiên tòa, người dân phần nào nhận rõ được tài năng, đức độ của không ít cán bộ mà trước đó ai cũng nghĩ họ là những “hạt giống đỏ” mọi người cần noi theo.


Còn một điều khác cũng cần phải nói là liệu còn hay không những cán bộ cao cấp “ngây thơ” về pháp luật và thiếu bản lĩnh như những bị cáo trong phiên tòa vừa xử?


Tại phiên họp thứ 13 Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã yêu cầu thanh lọc đội ngũ cán bộ, đặc biệt là ngay trong cơ quan phòng, chống tham nhũng.


Điều này là vô cùng cần thiết bởi nếu những cơ quan này không trong sạch thì nguy cơ xuất hiện những cán bộ như Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh trong tương lai là khó tránh khỏi.


Vụ án mới khép lại ở phiên sơ thẩm, có thể sẽ còn phúc thẩm hoặc giám đốc thẩm, liệu có xuất hiện thêm những đối tượng liên quan ở cấp cao hay dừng tại đây?


Câu hỏi này đặt ra không phải quá sớm hoặc vô căn cứ bởi ông Thăng, ông Thanh không thể làm việc một mình, không thể không báo cáo xin ý kiến chỉ đạo.


Chống tham nhũng không có vùng cấm, Tổng Bí thư đã khẳng định như vậy và người dân cũng mong muốn như vậy.


Tài liệu tham khảo:


[1]https://thanhnien.vn/thoi-su/pvn-mat-trang-ca-chuc-ngan-ti-dong-o-venezuela-831472.html


[2]http://infonet.vn/tieu-su-ong-dinh-la-thang-post247240.info


[3]http://www.chinhphu.vn/portal/page/portal/chinhphu/tieusulanhdao?personProfileId=2245&govOrgId=2856


[4]https://thanhnien.vn/toi-viet/chao-buoi-sang/an-chan-tien-dan-866955.html


Xuân Dương


+++++++++++++++++++++++++++++++++


Trịnh Xuân Thanh đối mặt với án tử hình?


Xử Đinh La Thăng : Chống tham nhũng ở Việt Nam nhuốm màu chính trị


Thụy My 25-01-2018


 image027

Ông Đinh La Thăng lúc còn là bộ trưởng Giao Thông Vận Tải. (Ảnh chụp trong một buổi lễ tại Hà Nội, ngày 02/07/2015)REUTERS


Liên quan đến Việt Nam, Le Monde số đề ngày hôm nay, 25/01/2018, có bài viết mang tựa đề « Chiến dịch chống tham nhũng nhuốm màu sắc chính trị », với việc hai quan chức cao cấp bị lãnh những bản án tù nặng nề.


Chiến dịch chống tham nhũng dữ dội được giới lãnh đạo Việt Nam tung ra từ nhiều tháng qua, vừa làm rơi rụng thêm hai nhân vật, và không hề là loại tép riu. Ông Đinh La Thăng, cựu ủy viên Bộ Chính Trị, cựu chủ tịch tập đoàn dầu khí quốc doanh PetroVietnam, hôm thứ Hai 22/1 đã bị tuyên án 13 năm tù giam. Còn ông Trịnh Xuân Thanh, cựu lãnh đạo một công ty con của PetroVietnam, được cho là đã bị tình báo Việt Nam bắt cóc tại Đức năm 2017, bị lãnh án chung thân.


Trịnh Xuân Thanh trốn sang Đức năm 2016 để trốn tránh tư pháp, sau khi bị tước chức vụ đại biểu Quốc Hội. Vụ bắt cóc ông Thanh tại một công viên ở thủ đô nước Đức đã gây ra một cuộc khủng hoảng ngoại giao nghiêm trọng giữa Hà Nội và Berlin. Hai bị cáo, ra tòa từ hai tuần qua cùng với 20 quan chức khác, với cáo buộc « cố ý làm trái » và tham ô công quỹ, được ước tính trên 4 triệu euro.


Vai vế của hai bị cáo chính khiến người ta nghĩ rằng phiên tòa ở Hà Nội mang màu sắc chính trị, dù diễn ra trong khuôn khổ một chiến dịch nhằm chống lại nạn dịch đang hoành hành tại một trong những nước tham nhũng nhất Đông Nam Á. Ông Đinh La Thăng, ngoài chức vụ ủy viên Bộ Chính trị, còn là cựu bộ trưởng Giao Thông, cựu bí thư thành ủy Thành phố Hồ Chí Minh tức Saigon cũ, thủ đô kinh tế của cả nước. Ông Thăng còn là một trong những người thân cận của cựu thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, một « người chủ trương tự do » thân phương Tây, nạn nhân của một cuộc « thanh trừng » trong Đại hội Đảng năm 2016  theo Le Monde.


Chủ tịch nước Trần Đại Quang, cựu bộ trưởng Công An, đã đòi hỏi những vụ liên quan đến « các hoạt động kinh tế và tham nhũng » phải được xử trí đích đáng. « Các bản án chủ yếu nhằm chứng tỏ với công chúng là chính quyền rất nghiêm túc trong việc tấn công vào nạn tham nhũng ở cấp độ cáo ». Hồi tháng 9/2017, chuyên gia về Việt Nam Carl Thayer đã nhận xét như trên sau khi Nguyễn Xuân Sơn, một cựu lãnh đạo khác của PetroVietnam bị kết án tử hình. Ông Thayer tuy vậy tỏ ra nghi hoặc về tác động thực sự của các bản án, khi mà tham nhũng « là hậu quả của một hệ thống quản lý kém và thiếu vắng tư pháp độc lập ».


Đối với nhà chính trị học Jonathan London, chiến dịch chống tham nhũng là « phương cách tốt để cảnh cáo » các địch thủ của ban lãnh đạo đảng Cộng sản hiện nay, vốn thường bị xâu xé bởi đấu đá nội bộ. Theo ông London, chiến dịch này gợi nhớ đến chương trình « đả hổ diệt ruồi » của Tập Cận Bình, nhằm thanh trừng « những người chống đối thực sự hoặc tiềm năng… »


Nate Fischler trên trang web Asia Times nhận định: « Xét đến chức vụ cao của ông Đinh La Thăng, vụ kết án ông thật đáng ngạc nhiên. Các cựu ủy viên Bộ Chính Trị trước đây dù có tham nhũng đều được bỏ qua, không có ai bị đưa ra tòa ».


Việc xét xử ông Trịnh Xuân Thanh, « người bị bắt cóc từ Berlin » vẫn chưa kết thúc : thứ Tư 24/1, ông ta còn phải trả lời về một vụ khác, trong đó ông bị cáo buộc đã bỏ túi khoảng 600.000 euro. Ông Thanh có nguy cơ lãnh án tử hình. Chính quyền Việt Nam luôn chối vụ bắt cóc ông Thanh theo kiểu thời chiến tranh lạnh. Hà Nội nhấn mạnh là bị cáo đã tự ý quay về nước hồi tháng 8/2017, thú nhận các « tội lỗi » của mình trong một cuộc « phỏng vấn » truyền hình.


Câu chuyện này, theo Le Monde, sắp tới có thể có thêm những diễn biến mới. Việt Nam đã yêu cầu Singapore cho dẫn độ một cựu sĩ quan tình báo, ông Phan Văn Anh Vũ, bị cáo buộc « tiết lộ bí mật Nhà nước » ; đã bỏ trốn ra nước ngoài cùng với gia đình hồi tháng 12/2017. Một số nguồn tin cho rằng ông Vũ có thể nắm giữ những thông tin gây bối rối, nhất là về việc làm thế nào ông Trịnh Xuân Thanh đã được « thuyết phục » trở về đầu thú./

10 Tháng Hai 2014(Xem: 17799)
Công hàm của ông Phạm Văn Đồng 'không có chữ nào nhắc đến Hoàng Sa và Trường Sa'
05 Tháng Hai 2014(Xem: 16293)
Việt Nam vẫn ưa 'ổn định' hơn là 'đột biến' trong con đường biến đổi xã hội, thể chế của mình, theo nhà văn hóa học, Giáo sư Trần Ngọc Thêm, từ Đại học Quốc gia TP Hồ Chí Minh.
26 Tháng Giêng 2014(Xem: 17675)
Nhiều thế hệ - đặc biệt ở các quốc gia cộng sản cầm quyền - lâu nay học chủ thuyết Marx và Lenin nhưng chưa hiểu nó là gì? Nghe người ta bảo nó là triết học thì cũng ừ, gật đầu, nó là triết học. Đó là sai lầm của nhiều thế hệ ở các nước cộng sản.
24 Tháng Giêng 2014(Xem: 19523)
Hà Nội đã chủ động đẩy tiến hành cuộc chiến tới cùng
21 Tháng Giêng 2014(Xem: 17264)
Ngày 6/1/2014, báo Thanh Niên Online khởi đăng loạt bài “Hải chiến Hoàng Sa - 40 năm nhìn lại“ của tác giả Châu Minh Linh. Phần lớn những sự kiện về cuộc chiến đấu chống xâm lăng hào hùng này đã được nhiều người biết đến, song việc một tờ báo trực thuộc bộ máy nhà nước đương quyền chính thức công nhận sự hy sinh đầy ý nghĩa lịch sử này, với ngôn ngữ khách quan, thân thiện bên cạnh việc phổ biến nguyên văn nội dung Tuyên cáo của Bộ Ngoại giao VNCH ngày 19.1.1974 và Tuyên cáo ngày 14.2.1974 của Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa, là một điều đáng để chú ý và ghi nhận.
16 Tháng Giêng 2014(Xem: 15835)
Hoàng Sa là sự kiện khởi đầu cho một chuỗi những hành động quân sự của Trung Quốc đối với các đảo, đá ngoài khơi trên vùng biển Đông. Tiếp sau sự kiện Hoàng Sa năm 1974 đó là sự kiện Trường Sa năm 1988, sự kiện bãi Vành Khăn năm 1995.
12 Tháng Giêng 2014(Xem: 17964)
Năm nay là 40 năm chẵn kỷ niệm trận Hoàng Sa. Tháng 1, 1974, một lực lượng của hải quân thuộc quân lực Việt Nam Cộng hòa đã dũng cảm chiến đấu chống lại một lực lượng của Hải Quân Trung Quốc xâm phạm khu vực Hoàng Sa thuộc vùng biển nước ta, đâm thẳng vào tàu địch, xua đuổi chúng, dù chúng đông, hỏa lực mạnh hơn. Đây là một chiến công oanh liệt mang truyền thống dân tộc.
09 Tháng Giêng 2014(Xem: 17065)
Muốn ra trận để chiến đấu với quân địch, cần phải chuẩn bị nhiều thứ, chứ không phải là bắt đầu xung trận ngay. Điều cần thiết trước tiên là phải có nhân sự, hay có quân trước đã. Mà quân đó phải được huấn luyện kỹ càng để chiến đấu. Và điều quan trọng thứ hai là phải có vũ khí. Nếu không đủ những điều kiện nền tảng đó mà cứ xông ra trận thì chỉ là hy sinh nhân mạng một cách uổng phí, đừng nói gì đến chiến thắng.
02 Tháng Giêng 2014(Xem: 18588)
Năm 2013 đã khép lại với nhiều diễn biến. Sống trong thời đại lớn mạnh của mạng xã hội, nhân loại đã đón nhận quá nhiều biến cố xảy ra, chưa kịp thẩm thấu thì nhiều sự kiện khác lại dồn dập ập đến. Do đó làm công việc điểm lại tình hình đã xảy ra trong năm 2013 không phải là công việc đơn giản trước hàng ngàn sự kiện đã đi vào ký ức của nhân loại.
26 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 23228)
Ai đã từng đọc Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân - một tác giả đời nhà Minh của Trung Hoa viết về thời thịnh trị của Phật học - cũng đều nắm được chi tiết ở đoạn kết, khi Đường Tăng Tam Tạng đến được Tây Trúc để thỉnh kinh. Ở đây ông gặp được Phật Tổ Như Lai, và các đệ tử xin thỉnh kinh đem về hành đạo. Được Phật Tổ đồng ý, và giao cho 2 đệ tử là Bồ Tát Anan và Ca Diếp tặng kinh cho Tam Tạng.
24 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 20676)
Chủ Nhật 22 tháng 12, 2013, tổ chức Phục Hưng Việt Nam đã có một buổi tiếp tân đánh dấu 35 năm hoạt động tại khách sạn Sheraton, Garden Grove với hơn 200 quan khách trong đó bao gồm các tàhnh viên và lãnh đạo của các tổ chức đấu tranh, các hội ái hữu đoàn thể tại nam Cali, ban tù ca Xuân Điềm và đông đảo giới truyền thông báo chí Việt ngữ như nhật báo Việt Báo, nhật báo Người Việt, nhật báo Viễn Đông, đài VNA TV, đài Freevn.net, đài Hồn Việt TV, …
16 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 20115)
Tiếp theo sau luật gia Lê Hiếu Đằng và nhà báo Phạm Chí Dũng, đến lượt bác sĩ Nguyễn Đắc Diên, cũng tại Sài Gòn, vừa công khai tuyên bố từ bỏ Đảng Cộng sản Việt Nam. Trong một thông báo đề ngày 06/12/2013, gởi cho trang mạng Bauxite Việt Nam, bác sĩ Nha khoa ở Sài Gòn, xuất thân từ một gia đình từng là cơ sở Cách mạng ở nội thành, tuyên bố từ bỏ Đảng Cộng sản Việt Nam.
11 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 18920)
Ở Việt nam hiện nay, đảng CSVN là đảng duy nhất hoạt động giữ vai trò lãnh đạo nhà nước và xã hội. Các tổ chức chính trị khác ở trong hay ngoài nước đều bị coi là bất hợp pháp. Điều đó dễ gây ra tâm lý cho rằng đảng CSVN hiện nay không có đối thủ.
08 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 18706)
Ngày 28/11/2013, Quốc hội nhà nước Cộng sản Việt Nam (CSVN) biểu quyết thông qua Dự thảo Sửa đổi Hiến pháp 1992. Nội dung Hiến pháp "mới" chỉ khẳng định thêm tham vọng độc tài quyền lực cố hữu của đảng cầm quyền.
28 Tháng Mười Một 2013(Xem: 17025)
Cuộc đấu tranh bảo vệ môi trường cần có nhiều hoạt động dân sự để hỗ trợ vai trò của nhà nước. Trong thời gian qua, các hoạt động dân sự như vậy, dù không được nhà nước chính thức công nhận, góp phần rất lớn vào việc bảo vệ môi trường cũng như nâng cao ý thức về môi trường của người dân. Kính Hòa trình bày.
25 Tháng Mười Một 2013(Xem: 26280)
Huỳnh Ngọc Chênh dẫn theo Tin Không Lề: Đây là nội dung phát biểu của bà Dương Thu Hương, cựu Phó Thống đốc Ngân hàng Nhà nước VN, tại Hội thảo Góp ý văn kiện Đại hội 11. Do nội dung phát biểu này vẫn còn tính thời sự, nên mình đã nhờ một CTV đưa lên YouTube để chia sẻ cùng bà con.
21 Tháng Mười Một 2013(Xem: 17472)
Với thể thức chọn 4 chỉ loại 1 trong 5 ứng viên của khu vực châu Á, các quốc gia Việt Nam, Trung Quốc, Maldives và Saudi Arabia đã trở thành thành viên của Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc (UNHRC) nhiệm kỳ 2014-2016. Trước đó, việc Jordan rút tên khỏi danh sách ứng viên đã mở đường cho 4 quốc gia kể trên đắc cử một cách đương nhiên và không có cạnh tranh.
05 Tháng Mười Một 2013(Xem: 22679)
Chương trình nghị sự đối với việc sửa đổi Hiến pháp năm 1992, tại kỳ họp thứ sáu của Quốc hội khóa 13 đã qua “vòng 1” – nghe giải trình và thảo luận Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992. Việc còn lại của sự lựa chọn và phán quyết đối với Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992 là công việc hết sức quan trọng, nhưng vô cùng khó khăn vì còn nhiều khoảng cách khác nhau cho sự lựa chọn đó, đòi hỏi Đại biểu Quốc hội tiếp tục suy tư, trăn trở để xác định lời giải cho mình về những vấn đề lớn của dân của nước đặt ra đối với sửa đổi Hiến pháp.
01 Tháng Mười Một 2013(Xem: 21515)
Theo thông tin Reuter công bố hôm qua, dẫn lời của chủ tịch quốc hội Miến Điện - Shwe Mann - rằng, tổng thống Thein Sein quyết định không ra tranh cử nhiệm kỳ tới vào 2015. Đồng thời ông Shwe Mann cũng cho biết quốc hội quyết định sửa đổi hiến pháp, để mở đường cho bà Aung Kyi ra tranh cử tổng thống.